Một mạt ôn hòa cuối cùng trên mặt Trình Mục Du biến mất theo những lời nói này của Hoa Cô. Hắn lạnh mặt nhìn bà ta, ngữ khí lại vẫn bình tĩnh như nước nói, “Ngươi có biết trên tay Thanh Bà đã có mấy chục mạng người không? Lấy một cái mệnh của bà ta đổi cũng không đủ?”
Hoa Cô dựa vào lưng ghế, trên mặt không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn có vài tia trào phúng, “Người đều đã chết, đại nhân muốn nói thế nào đều được nhưng chính mắt ta lại nhìn thấy Tân An phủ có người lén lút đi vào Tê Phượng Lâu, sau đó người của ta không thấy tăm hơi đâu nữa, vậy ta phải đi chỗ nào nói lý lẽ đây?”
Sắc mặt Trình Mục Du trầm xuống, hắn biết chứng cứ trên tay mình đã sớm mất cùng với Thanh Bà và Vân Oanh, hơn nữa nhân mạch của Hoa Cô ở kinh thành có thể đổi trắng thay đen cũng dễ như trở bàn tay, nên đè thấp giọng nói, “Ngươi muốn cái gì?”
Tươi cười nở rộ trên mặt Hoa Cô, hai mắt bà ta vừa chuyển đã tiến đến bên tai Trình Mục Du nói nhỏ, “Đất của ta.”
“Hả?”
“Đại nhân hà tất giả bộ hồ đồ, người của ta đến Tân An phủ mấy lần rồi nhưng mỗi lần đều không gặp được đại nhân. Chủ nhân của Lê Viên đã ký khế ước với ta rồi nhưng quan phủ lại trước sau không phê duyệt, cả trăm cô nương đến từ ngoại vực kia của ta còn đang chờ vào thành kia kìa.”
Trình Mục Du đương nhiên biết bà ta nói cái gì. Nửa năm trước Hoa Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427359/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.