“Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì?” Tưởng Tích Tích vội vàng truy vấn.
“Sau đó,” Tấn Nhi chớp đôi mắt to suy nghĩ nửa ngày, “Sau đó ta liền chạy theo con diều về phía trước, chạy vội chạy vội mới phát hiện không thấy nó đâu. Ta loáng thoáng thấy phía trước có một bóng dáng, sau đó ta chẳng nhớ gì nữa.” Hắn lôi kéo tay áo Tưởng Tích Tích, “Tỷ tỷ, Tấn Nhi đói bụng, muốn ăn canh trứng thơm ngào ngạt.”
Tưởng Tích Tích không đành lòng ép hỏi hắn, nàng để hạ nhân đem cơm canh của Tấn Nhi bưng tới, mãi cho đến khi hắn ăn uống no đủ, vừa lòng vỗ cái bụng tròn xoe của mình thì nàng mới vuốt búi tóc tròn tròn trên đỉnh đầu hắn, nhẹ giọng dò hỏi: “Tấn Nhi, đệ có muốn ở một chỗ với tỷ tỷ không?”
Hữu Nhĩ bưng một mâm anh đào đi vào cửa, đem chúng chia cho đám lão nhân ngồi dưới gốc cây tán gẫu.
“Đứa nhỏ này thật là biết nịnh, hắn biết chúng ta không nhai được nữa nên toàn chọn những món mềm tới cho chúng ta ăn.”
“Tú trang khi nào khai trương vậy? Ta sẽ bảo con dâu ta đến thêu mấy cây quạt.”
Hữu Nhĩ một bên hầu hạ nhóm lão nhân ăn trái cây, một bên tươi cười ha ha, “Đồ vật phải mua nhiều quá, chắc phải mấy ngày nữa mới có thể chiêu đãi các ngài. Cô nương nhà chúng ta nói đến lúc đó nhất định để giá phải chăng cho các vị hàng xóm, bất quá,” giọng hắn vừa chuyển liền làm ra một bộ không thèm để ý hỏi, “Trong khoảng thời gian này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427324/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.