Khi bóng lưng Thần Từ Vũ đã khuất xa...
- Á, ng.. người làm gì vậy?
Mặc Tề Dịch kéo cô vào lòng, tay ôm chặt eo cô khiến cô giật mình không kịp phản ứng. Cứ thế ôm chặt cô một lúc lâu rồi mới thả ra. Vô Ưu cũng bất lực với chàng, cô không hiểu tại sao bản thân lại không thể từ chối được người này. Sau khi ngồi ngay ngắn trên ghế, cô mới ngập ngừng cất lời hỏi
- Tam vương gia, người đến đây làm gì vậy?
- Vô Ưu
- ???
- Cùng ta đến một nơi nhé!
- Đâu cơ?
- Được không?
- Cũng được _ câu trả lời có phần ngập ngừng, là do cô e ngại hay là...
Mặc Tề Dịch đưa cô đến một vườn hoa rộng ở phía nam kinh thành, nơi đây không khí trong lành, gió mát, hoa thơm, trong phút chốc cô hòa mình vào thiên nhiên và cơn gió thoảng. Nàng dang tay đón gió, chàng phía sau ngắm nhìn nàng cưng chiều.
- Tam vương gia, người đưa ta đến đây làm gì?
- Sao thế? Không thích sao?
- Không phải, ta cứ nghĩ người có chuyện gì chứ.
- Ừm, ta thấy thời gian này nàng đã rất bận bịu trong việc dạy học cho Anh Ninh, nên đưa nàng đến đây giải tỏa.
- Ra là vậy.
- Ừm.
- Cảm ơn, rất tuyệt, ta rất thích nơi này _ Vô Ưu nở nụ cười vô tư khiến lòng ai đó trở nên xao xuyến liên hồi.
- Thích là tốt rồi.
Vô Ưu nhìn Mặc Tề Dịch có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-vuong-gia-cuc-sung-ta/2908873/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.