Hôm nay, cô đến cùng Mặc Tề Dịch tập luyện sức ở chân. Vì đã để quá lâu nên chân Mặc Tề Dịch cũng dần mất đi sức lực, thấy Mặc Tề Dịch đứng lên một cách khó khăn, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt nhăn nhó đau đớn lòng cô bỗng chút nhói đau. Cố gắng đứng lên ngồi xuống vài lần khiến Mặc Tề Dịch dần mất sức không trụ vững.
- Cẩn thận!
Mặc Tề Dịch suýt ngã vì quá yếu, cô vội đỡ chàng ngồi lại lên xe lăn. Mặc Tề Dịch nhíu mày khó chịu vì sự vô dụng của mình. Ánh mắt thất vọng nhìn Vô Ưu.
- Hay là...bỏ đi.
- Bỏ như thế nào? Chỉ mới bắt đầu đã sợ hãi rồi sao?
- Ta...
- Ha, thế mà ta tưởng Tam vương gia thật sự là một anh tài tuấn kiệt, máu rơi không ngại, thế mà mới chút đau đớn đã vội bỏ cuộc thế sao!
- ...
- Ta thật sự không thích một phu quân "bất lực" đâu.
- Nàng nói ai?
- Ta nói ai thì người đó tự biết
- Nàng gọi ai là phu quân?
- Ta...nói ai không liên quan đến ngài.
Cô xoay người quay đi thì bị Mặc Tề Dịch kéo vào lòng, ôm chặt eo cô không cho cơ hội thoát ra.
- Làm gì vậy? Ngài bỏ ra!
- Không
- Nè, ở đây còn có hạ nhân, nhỡ bị nhìn thấy thì làm sao?
- Mặc kệ họ
- Không kệ được, ta còn muốn lấy chồng
Nói rồi cô cô sức vùng ra nhưng lực ôm của Mặc Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-vuong-gia-cuc-sung-ta/2908862/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.