Mặc dù đã tìm và gặp được người cần gặp nhưng lại không nhận được sự hồi đáp như mong đợi. Mặc Tề Dịch vô cùng thất vọng nhưng không vì thế nà nản lòng, chàng lệnh dựng một chòi nhỏ cạnh nhà Vô Ưu để bao vệ nàng khi cần thiết. Phần vì đi đường mệt mỏi, phần vì buồn bực u sầu, Mặc Tề Dịch lên cơn sốt cao nằm mê man. Nghe tin Mặc Tề Dịch bị ốm, trong lòng Vô Ưu như dậy sóng, lo lắng không thôi, hàng ngày cứ đi ra đi vào xem xem tình hình thế nào, xem Mặc Tề Dịch có đỡ hơn không.
Hôm nay cô vẫn đến lớp học như bình thường nhưng người nơi đây mà tâm hồn ở nơi khác. Bỗng một bàn tay đặt lên vai khiến cô giật mình quay người lại, Tiêu Dương nhìn cô mỉm cười.
- Muội sao vậy? Có tâm sự sao?
- Không có.
- Thôi, viết đầy lên mặt rồi.
- !!
- Có chuyện gì?
- Tiêu Dương
- Nếu huynh thích một người không cùng hoàn cảnh với mình thì huynh sẽ tiếp tục yêu hay là buông bỏ..
- Người đó có tốt với muội không?
- Rất tốt, nhưng ta...
- Tiếp tục.
- Hả?
- Thế gian này có rất nhiều người nhưng trong lòng ta lại chỉ có một người, tất nhiên là nên theo đuổi rồi, sao lại buông bỏ.
- Vậy sao?
- Muội...thích ai sao?
- Ta....ta phải về chuẩn bị cho ngày mai, ta đi trước.
- Được.
Cô vội vàng quay đi che giấu sự lúng túng trên gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-vuong-gia-cuc-sung-ta/2908854/chuong-21.html