Sau 2 ngày xuất hành, xe ngựa cũng đã đến được kinh thành. Nơi đây lúc nào cũng tập nấp, người đông. Cô dựa vào người Mặc Tề Dịch mệt mỏi thiếp đi. Xe ngựa dần dần lăn bánh, chầm chậm, lững thững từng bước vào cổng kinh thành. Vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng, cẩn thận canh chừng giấc ngủ cho cô. Thi thoảng lại hôn lên tóc cô cưng chiều. Mặc Tề Dịch yêu cô rất nhiều, bảo vệ cô từng chút một. Cô mỉm cười dựa vào người chàng an tâm nghỉ ngơi.
Vì khi đến phủ đã quá khuya nên Mặc Tề Dịch để cô ở lại nghỉ ngơi rồi sáng mai đưa cô về phủ. Chàng cho người dọn một căn phòng riêng cho cô, tôn trọng sự riêng tư của cô. Nhưng cũng cách phòng mình khá gần để bảo vệ cô.
Ban đêm, cô không ngủ được nữa nên ra ngoài dạo quanh. Cô ngồi trên bàn đá giữa sân ngắm nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh. Trong tìm thức hiện lên những kí ức giữa cô và mẹ mình...
- Tiểu Ưu, con biết không? Mỗi vì sao trên trời chính là một linh hồn.
- Linh hồn sao?
- Phải, mỗi khi có một vì sao mới xuất hiện là sẽ có một linh hồn được thượng đế rước đi.
- Ồ..! Vậy ông bà có phải cũng ở trên đấy không ạ?
- Tất nhiên rồi.
- Vậy ông bà có thấy chúng ta không?
- Có chứ!
- Vậy...
- Không chỉ ông bà, mà cả em gái cũng nhìn thấy chúng ta. Họ vẫn quan sát chúng ta hàng ngày, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-vuong-gia-cuc-sung-ta/2908846/chuong-24.html