Theo lệ xưa thì khi xuất giá 3 ngày
thì con gái phải trở về nhà ba mẹ ruột của mình, gọi là Lễ lại mặt hay hồi dâu.
Hôm nay vừa hay tròn ba ngày cô xuất giá, nhưng Mặc Tề Dịch vẫn còn bận bịu rất nhiều thứ, hầu như cả ngày không thấy mặt ở ngoài. Sáng đi sớm tối về muộn, lúc nào cũng mang dáng vẻ mệt mỏi trở về. Nhìn thấy phu quân của mình như thế, Vô Ưu cũng không dám đề cập đến...Hôm nay, Mặc Tề Dịch trở về muộn hơn bình thường, dáng vẻ như bị hút cạn sức lực. Thấy thế, cô đi pha cho chàng một ấm trà mật ngọt, xoa bóp dịu đi những căng thẳng kia.
- Dễ chịu hơn chưa?
- Ừm...Sao nàng không ngủ trước?
- Ta ngủ rồi thì chàng được hưởng thụ như thế này sao?
- Ừm...cũng đúng, vẫn là nương tử của ta chu đáo.
- Dạo này chàng bận nhiều nhỉ? Đi sớm về khuya, đã vậy còn lúc nào cũng mệt mỏi...
- Đau lòng?
- Hừ, nằm mơ.
- Hừm, miệng lưỡi được đấy.
- Không cần chàng khen.
Sau đấy, Mặc Tề Dịch bế cô lên giường, ôm trọn cô trong vòng tay của mình. Hôn lên tóc cô, tham lam hít lấy mùi hương vương trên tóc kia. Cưng chiều cô như một bảo vật.
- Xin lỗi..
- Hửm?
- Dạo này ta tất bật trước sau không có thời gian cho nàng.
- Không sao, ta hiểu mà.
- Hiểu gì?
- Thì...chàng là hoàng tử một nước, chắc chắn là có rất nhiều việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-vuong-gia-cuc-sung-ta/2908836/chuong-29.html