“Hướng Vãn!”
Chính trong lúc Nam Hướng Bắc đang nhìn Tô Hướng Vãn thì Tống Trạch cũng đồng thời đi tới, anh khom xuống hỏi: “Em không sao chứ?”
Bấy giờ Nam Hướng Bắc mới hồi thần lại, sắc mặt trắng bệt, cô chỉ biết ngơ ngẩn nhìn Tô Hướng Vãn đang ôm lấy Tô Vi Tích và Tống Trạch không ngừng hỏi han ở bên cạnh, trái tim quặn đau một cách ngoan cố.
“Cám ơn…” Không đoái hoài lời thăm hỏi của Tống Trạch, tay vẫn ôm Tô Vi Tích, mặt cũng chưa lấy lại huyết sắc, song lý trí đã quay về, Tô Hướng Vãn nhớ ra người ở bên cạnh mình vừa cứu mạng Tô Vi Tích, bèn ngước lên cảm ơn, ngờ đâu người đó lại là Nam Hướng Bắc, cô sững người, “Là cô.”
“Ừm.” Dẫu đang khó chịu đến mức muốn bật khóc, nhưng khi đối mặt với Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc vẫn cố gượng cười, “Trùng hợp thật.”
“Đúng đó.” Những tưởng không còn cơ hội gặp lại nữa, họ chẳng qua là hai cá thể tình cờ gặp nhau giữa dòng đời mênh mông mà thôi, nhưng thật không ngờ hôm nay lại trùng hợp đến thế, Nam Hướng Bắc cứu cô lại cứu thêm con gái cô, nghĩ đến đây, Tô Hướng Vãn chợt mỉm cười, “Xem ra tôi phải mời cô ăn một bữa rồi.”
“Hả? Không… không cần đâu.” Nụ cười lúc này chẳng dễ nhìn hơn khóc là bao, Nam Hướng Bắc lắc đầu, dời mắt sang đứa bé, “Mặc dù nhìn như không có vết thương, nhưng để an toàn thì vẫn nên cho bác sĩ kiểm tra lại.”
“Ừm.” Tô Hướng Vãn gật gật đầu, cúi xuống nhìn con gái mình định kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-van-anh-xich-truy-the-ky/4335890/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.