Toàn thân bị bao phủ bởi một cảm giác được gọi là cứng đờ, dường như có một thùng nước đá dội thẳng xuống đầu cô, Nam Hướng Bắc ngồi yên như bị đinh đóng xuống ghế, hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, không còn thấy rõ những gì trên màn hình nữa.
Người cùng lúc bị hoảng hồn còn có Tô Hướng Vãn, chờ khi phản ứng ra cô đã lập tức chau mày, lấy tai nghe xuống, nhìn vào Nam Cung Tòng Tâm trong đó, cô bỗng dưng có hơi chột dạ, nhưng lại không biết cảm giác này đến từ đâu.
Quay ra nhìn Tô Vi Tích đang ôm gối đứng ngoài cửa nhìn mình với vẻ sợ sệt, Tô Hướng Vãn cầm tai nghe lên lại, cố gắng khống chế cảm xúc mà nói: “Tòng Tâm, chị có chút việc, lát nữa nói với em sau.”
Không chờ Nam Cung Tòng Tâm có phản ứng gì, Tô Hướng Vãn tắt chức năng chat thoại đi rồi đứng dậy đi tới trước mặt Tô Vi Tích, giọng nói cũng lạnh xuống, không còn dịu dàng như khi trò chuyện với Nam Cung Tòng Tâm, “Mẹ đã nói gì với con?”
Ngẩng đầu lên, Tô Vi Tích nhìn người phụ nữ băng lạnh trước mặt, tay ôm chiếc gối nhỏ, sắc mặt hơi trắng bệch, lời nói ra cũng lí nhí, song lại quật cường: “Nhưng mà….”
“Không có nhưng mà.” Càng lạnh hơn rồi, Tô Hướng Vãn mím môi, ánh mắt băng lạnh, “Quay về phòng của con đi.”
Cúi thấp đầu, trông ủ rũ vô cùng, Tô Vi Tích cứ ôm gối đứng đấy, không có động tĩnh gì.
Nhìn dáng vẻ này của cô bé, sắc mặt của Tô Hướng Vãn tối sầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-van-anh-xich-truy-the-ky/4335888/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.