Kế hoạch đi tắm đương nhiên đã bị gác lại vì sự xuất hiện của Tô Mạc Lấp, Nam Hướng Bắc trườn người ra bàn ngắm nhìn hình ảnh trồng ruộng của hai người mặc áo trắng kia, khóe môi bỗng dưng cong lên một nụ cười ngọt ngào.
“Tòng Tâm, chị nghe điện thoại một chút.” Giọng nói dịu dàng của Tô Hướng Vãn truyền đến tai, Nam Hướng Bắc tức thì hồi thần ngồi dậy gõ một chữ “Ừm”, sau đó thì thiếu nữ áo trắng đã dừng hành động cày cấy, có lẽ cô gái ở bên kia máy vi tính đã đi tới một chỗ khác, thôi thì cho Nam Cung Tòng Tâm nghỉ mệt vậy. Nghĩ ngợi gì đó, Nam Hướng Bắc chợt chạy ra một khu đất gần đó rồi vung cuốc trồng một mảnh ruộng khác.
“Mẹ.” Đứng dậy bước đến đầu giường cầm chiếc điện thoại đang không ngừng reo vang, giọng của Tô Hướng Vãn vẫn dịu dàng, “Không có gì….. vâng ạ, con sắp ngủ rồi.”
Dừng lại một lúc, gương mặt xinh đẹp kia hiện rõ nét do dự, cặp chân mày cũng hơi nhíu lại, Tô Hướng Vãn mím môi vài giây, cuối cùng khẽ thở dài, “Vâng.”
Im lặng cầm điện thoại trên tay, Tô Hướng Vãn quay lại nhìn về chiếc vi tính, không rõ Nam Cung Tòng Tâm đang làm gì ở trong kia, chân mày của cô càng nhíu vào nhau hơn, lại một lúc trôi qua mới nghe Tô Hướng Vãn nói chuyện, chỉ là giọng đã lạnh hơn, “Biết con rất ngoan…. Ừm, không được nghịch ngợm quấy rối ông bà ngoại biết không? Được rồi, ngủ sớm đi, rất muộn rồi…. Ừm, ngủ ngon.”
Đặt điện thoại xuống, đưa tay xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-van-anh-xich-truy-the-ky/4335880/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.