Chiếc xe lướt nhanh trên đường, không ai biết phải điđâu nữa, họ không còn tâm trí để nghĩ nhiều chuyện đến thế; người nàocũng nghiêng nghiêng ngả ngả trên xe; vấn đề cần quan tâm bây giờ là làm sao nhanh rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt.
- Sư thái à, Tiểu Ngư làm sao rồi? - Thi Thi hỏi.
Ni cô nhẹ nhàng vuốt ve Hắc Bảo; nằm trong lòng bà ta, Hắc Bảo tỏ ra rất mãn nguyện, cứ kêu "meo, meo".
- Đừng gọi ta là sư thái, pháp hiệu của ta là Viên Không, cháu gọiViên Không là được rồi. Tiểu Ngư vốn là âm đồng, nên nó là người canhgiữ nơi đó. Lời nguyền bao năm nay chưa truy sát Tần Cẩm chính là doTiểu Ngư chưa thả nó ra, hơn nữa sức mạnh của lời nguyền vẫn chưa đủmạnh để trốn khỏi nơi âm giới đó. Chính vì thế, nó mượn cháu để trốn rangoài báo thù, nguồn cơn của sự việc là như vậy.
Kha Lương thắc mắc:
- Viên Không sư thái, sao sư thái lại quen với bố mẹ cháu thế?
- Chuyện này nói ra thì dài lắm. Năm đó, bởi ta vốn là khắc tinh nênmẹ con tưởng lầm là yêu quái định trừ khử ta, may mà bố con - Kha đại ca phát hiện ra thân phận thực sự của ta nên đã cứu ta thoát chết. Đúngnhư các cụ thường nói "đánh nhau vỡ đầu mới nhận họ", từ đó ta trở thành bạn của bố mẹ con.
Nạp Lan Tĩnh cười ngượng. Thời trẻ, bà nổi tiếng nóng tính, chỉ cầnmột lời nói khó nghe là bà đã rút ngay chiếc gậy trừ ma ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-vai-do/2545195/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.