“Cậu…”
“Cậu đã nói thích tôi!” Lâm Duật Ngôn sợ hắn mở miệng từ chối, vội vàng nói: “Cậu, cậu không thể đổi ý.”
Dưới ánh đèn có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ thấu của cậu, còn có khóe miệng run nhè nhẹ, ánh mắt cũng hơi bối rối, vừa sợ vừa cố giả vờ bình tĩnh mà nhìn hắn, “Dù, dù sao, cậu nói thích tôi… cậu…”
Cố Diệu Dương hỏi: “Cho nên?”
“Cái gì?” Lâm Duật Ngôn ngẩn ra.
Cố Diệu Dương nói: “Tôi thích cậu, cậu muốn bảo tôi làm gì?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Chúng ta thích nhau, tôi…”
“Cậu muốn thế nào?”
“Nếu như chúng ta thích nhau, vậy có phải, có thể ở bên nhau không?”
Khoảnh khắc này, Lâm Duật Ngôn không nghĩ quá nhiều, cậu chỉ lấy hết can đảm, nói câu đó ra.
Cậu cũng không cần cân nhắc, hoàn cảnh trưởng thành của cậu khiến cậu trước khi làm bất cứ chuyện gì, cũng không cần cân nhắc kết quả trước. Gia đình cậu giàu có, cái gì cũng không thiếu, thích gì, chỉ cần nói một tiếng, đều có thể nhận được. Dù là đối mặt với ước mơ hội họa gian nan nhất, cha không đồng ý cũng còn có mẹ thương yêu cậu gánh vác, cậu không buồn không lo hơn tất cả những đứa con trai tuổi mười bảy bình thường, tình cảm đối với Cố Diệu Dương cũng đơn giản ngay thẳng.
Ghét, thì muốn làm người xa lạ với hắn.
Thích, thì muốn làm bạn trai của hắn.
Trong đầu cậu không có nhiều tâm tư phức tạp như vậy, luôn cảm thấy tỏ rõ tâm ý của nhau, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tu-dieu-ngon/2250399/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.