Đổi vị trí, Lâm Duật Ngôn không động đậy, đàng hoàng ngồi bên cạnh Cố Diệu Dương. Cảm thấy khoảng cách hơi xa, lại nhích một tí sang bên người hắn.
Ừm… vẫn xa, lại nhích nhích.
Cố Diệu Dương đang lật một bản danh sách, nhận ra được cậu cọ tới cọ lui, giơ tay chụp đầu cậu lại, để cậu dựa trên vai mình.
“Ngủ đi.”
“Tôi, tôi không buồn ngủ.”
“Vậy cậu đang làm gì?”
Lâm Duật Ngôn nghĩ ngợi, siết chặt ngón tay, do dự một lúc: “Đang muốn… lại gần cậu một chút.” Dường như sau khi xác định Cố Diệu Dương thích cậu, lá gan cũng lớn lên theo.
Động tác lật giấy của Cố Diệu Dương dừng lại mấy giây, rũ mắt hỏi: “Cậu là yêu tinh dính người à?”
Lâm Duật Ngôn tìm được vị trí thích hợp, cũng không phản bác nữa, tựa ở trên vai hắn, cùng nhau xem danh sách với hắn.
“Tên của Tôn Tử là ai đặt giúp anh ta vậy?”
Cố Diệu Dương nói: “Bạn bè?”
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Vậy cũng bắt nạt người ta quá rồi.”
Cố Diệu Dương nói: “Chính xác.”
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Ngày thường lúc cậu dạy dỗ, cậu gọi anh ta là gì?”
“Charlie.”
“Vậy cậu nói xem, tôi có nên nói với anh ta không, cái tên Tôn Tử này cũng không hay lắm, mặc dù chỉ là đồng âm, nhưng người có thể nghe hiểu chắc chắn sẽ cười nhạo anh ta.”
Cố Diệu Dương hỏi: “Cậu đang thảo luận với tôi à?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Đúng á. Tôi sợ nếu như đường đột nói cho anh ta biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tu-dieu-ngon/2250392/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.