Vậy, vậy kéo cậu chạy làm gì?!
Lâm Duật Ngôn tức giận đến giơ chân, giơ tay xé tan bức tranh trong đầu kia.
Cố Diệu Dương đã đi trước cậu một bước, để lại cậu ngồi một mình tức giận trong con hẻm gần đầu phố.
Không phải cậu không muốn đi, mà là vừa vặn chạy mệt quá, phải nghỉ một lát.
Vẻ mặt Lâm Duật Ngôn như đưa đám ghé trên đầu gối, lần đầu tiên cảm thấy tố chất cơ thể của mình kém. Tài xế tới đây ít nhất cần một tiếng, bên ngoài nắng quá, dứt khoát ngồi ở đây đợi, trong đầu điên cuồng trả thù Cố Diệu Dương, cậu cũng chỉ dám nghĩ thôi, dù sao đánh cũng đánh không lại.
“Meo” một tiếng, có một con mèo nhỏ chui vào trong hẻm nhỏ hẹp, mắt màu trà như viên thủy tinh không ngừng quan sát cậu.
Là mèo của bà Hồ? Lại chạy mất à?
Lâm Duật Ngôn duỗi một bàn tay về phía nó, mèo con thăm dò hồi lâu, chậm rãi đi tới, chân trước của nó đúng là bị thương, quấn băng gạc, phía trên còn buộc cái nơ con bướm đơn giản.
Lâm Duật Ngôn nhìn nơ con bướm kia im lặng, trong lòng làm thế nào cũng nghĩ mãi mà không ra, Cố Diệu Dương quan tâm một con vật nhỏ thế này, tại sao đối xử ác liệt với cậu thế kia…
Cậu ôm mèo con, sợ nó chạy mất lần nữa.
“Anh Duật Ngôn? Tại sao anh lại ở đây?” Lúc này, có người gọi cậu, Lâm Duật Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy Hồ Đông Đông cũng chạy vào.
Cậu không biết giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tu-dieu-ngon/2250352/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.