Cậu chủ nhỏ họ Lâm nào biết chăm sóc người? Ngay cả bản thân cậu cũng chăm sóc không xong.
Nhưng mạnh miệng nói ra rồi, đành phải làm tròn lời hứa. Cố Diệu Dương đi tắm rửa, bảo cậu đến phòng bếp nấu cơm.
Đời này Lâm Duật Ngôn chưa bao giờ vào phòng bếp, ăn cơm cũng là dì bưng một bát một đôi đũa lên bàn, nếu hỏi cậu cái nào ăn ngon, có thể rõ ràng mạch lạc nói ra.
Bảo cậu tự xuống bếp, thật sự có độ khó nhất định.
Nhưng chưa từng ăn thịt lợn, cũng từng nhìn thấy lợn chạy, vẫn có thể phân biệt được những gia vị cơ bản như dầu muối tương giấm trắng đường cát.
Phòng bếp nhà Cố Diệu Dương cũng không lớn, một ô vuông nho nhỏ, bên trong để dụng cụ nhà bếp đơn giản, còn có một cái tủ lạnh nhỏ một cửa.
Lâm Duật Ngôn lượn một vòng bên trong, mở tủ lạnh ra thò đầu vào trong, phần lớn là bia, còn có mấy lọ dưa muối bịt kín, tương ớt, không giống như mua, chắc tự làm rồi để dành.
Chẳng lẽ là Cố Diệu Dương làm? Lâm Duật Ngôn não bổ hình tượng hắn đeo tạp dề xuống bếp, cảm thấy rất không có khả năng. Trong tủ lạnh không có rau quả gì, chỉ có một quả cà chua, và một túi mì sợi khô.
Mì sợi rất nhỏ, nếu như không đoán sai, bỏ thẳng vào nước nấu là được.
Cậu sợ mình đoán không đúng, lại lấy điện thoại ra kiểm tra một lát, kết quả gần giống vậy, đúng là làm như thế. Gần chín thì bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tu-dieu-ngon/2250347/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.