Edit: Đậu Xanh
Điền Tâm gần đây rất sầu.
Sinh nhật của Trương Thỉ sắp đến rồi.
Năm nào cũng xoắn xít không biết nên tặng cái gì, năm nay lại càng khó đưa ra quyết định, bởi vì những thứ có thể tặng gần như đã tặng qua một lần rồi. Hơn nữa bọn họ vốn dĩ là những người không thiếu thứ gì cả.
Lúc ăn cơm, Điền Tâm nhìn chằm chằm Trương Thỉ nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, “Trương Thỉ, từ nhỏ đến lớn, anh có thứ gì cầu mà không được không?”
Trương Thỉ nghe cô hỏi, bèn dừng đũa lại, nghiêm túc nhìn cô gái ở trước mặt, sau một lúc, anh đưa tay xoa loạn mái tóc dài của cô, cười đến dịu dàng,”Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mắt là người trong tim. Em chính là thứ anh muốn có cả đời.”
Không kịp đề phòng lại nhận được lời tỏ tình, gương mặt của Điền Tâm lập tức đỏ bừng, cô hờn dỗi nói, “Em nói nghiêm chỉnh cơ mà.”
Trương Thỉ dừng lại, tựa như bất chợt nhớ ra gì đó, “Nói đến việc này, anh ngược lại nhớ ra. Lúc còn nhỏ anh vô cùng muốn nuôi một chú mèo, nhưng mà mẹ anh dị ứng với lông mèo, cho nên trong nhà cho đến tận bây giờ chưa từng nuôi qua bất kỳ con vật nào.”
Mèo sao… Điền Tâm lặng lẽ nghiền ngẫm, tặng mèo thì đơn giản đấy, nhưng chủ yếu vẫn là phải nuôi… nuôi mèo cách lớp màn hình còn được, tự mình ra tay, tâm lý và sinh lý còn chưa chuẩn bị tốt…
Không biết làm sao, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tri-huong-ve/3444866/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.