Edit: Đậu Xanh
“Thật sự cay mắt đến thế sao?” Giọng nói của anh ngập tràn vẻ tủi thân, “Hai năm nay anh luôn nỗ lực rèn luyện đàng hoàng đấy nhé.”
“Em thật sự không muốn nhìn một lần sao?” Nói xong, anh nhẹ nhàng sấn tới ngậm lấy vành tai của cô.
Cảm giác vành tai bị môi lưỡi ẩm ướt ấm nóng bao bọc lấy, trái tim của cô mãnh liệt dao động chốc lát, nửa bên cơ thể đều tê dại, liều mạng nhịn xuống tiếng rên rỉ xém chút nữa thốt ra khỏi miệng.
Nhưng Trương Thỉ nào có dễ dàng buông tha cho cô như thế. Sau vành tai chính là cằm dưới, sau đó là đôi môi, anh từng chút từng chút hôn liếm lên nó, câu dẫn đầu lưỡi của cô cùng anh vui múa.
Cả thân thể Điềm Tâm mềm nhũn đi, cô cẩn thận dè dặt đáp lại nụ hôn của anh, thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng ngâm nga như mèo kêu, chẳng mấy chốc cô đã cảm thấy phía dưới của bản thân có thứ gì đó chảy ra ngoài.
Lúc bị hôn đến mơ hồ, cô cảm giác được anh đứng dậy, sau đó bản thân bị bế lên ngồi vắt ngang trên chân của anh.
Môi lưỡi rời đi chẳng bao lâu, lại lần nữa giao thoa vào nhau.
Trong phòng ngập tràn tiếng nước ái muội.
Hôm nay Điền Tâm mặc một chiếc váy liền thân hở vai siết eo màu tím nhạt, hai đường xương quai xanh rõ ràng tinh tế, thậm chí còn có thể nhìn thấy bầu ngực thoắt ẩn thoắt hiện dưới cổ áo.
Bàn tay lớn của anh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tri-huong-ve/3444857/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.