Ngày arbor hai năm trước, mẹ Trương đột nhiên nảy ra ý nghĩ mua một cây bưởi từ thị trường ươm cây, cây không lớn, độ cao cùng chiều cao của Trương Thỉ không khác lắm, nhắc mãi là chờ Trương Thỉ có bạn gái sẽ cho người ta nếm thử trái bưởi lớn mới mẻ do chính tay người nhà họ Trương trồng. Sau đó ra lệnh cho Trương Thỉ đi tìm khối đất trống trồng cây: “Đây là đồ ăn cho vợ tương lai của con, tự con trồng đi.”
Lúc ấy Trương Thỉ đang ở độ tuổi ham chơi, đối với tình yêu cũng chỉ ngây thơ mờ mịt, anh cười cười: “Con không cần vợ gì cả, chờ cây bưởi này trưởng thành, con muốn ăn trái bưởi này cùng với Điền Tâm.”
Dứt lời lập tức muốn tìm dì Lý lấy công cụ, thở hổn hà hổn hển khiêng đi đến sân sau trồng cây.
Chỉ trong chốc lát đã trồng được cây, Trương Thỉ ngồi bên cạnh cây ngẩng đầu nhìn ngọn cây thấp này, trong đầu đã thả hồn về trời suy nghĩ nhiều chuyện.
Cái cây này phải bao lâu mới lớn lên, đợi chút quay lại search xem cây bưởi bao nhiêu năm mới kết trái.
Chờ lát nữa sẽ đi nói chuyện này với Điền Tâm, hay là chờ nó kết trái rồi chia sẽ cùng cô ấy nhỉ?
Mẹ mua không phải hàng giả chứ, nếu là loại 10 năm cũng không kết trái, thì không phải là uổng phí công sức của anh sao?
Trái bưởi có chua có ngọt, rốt cuộc cây này là chua hay là ngọt? Đến lúc đó trồng ra bưởi chua thì làm sao đây?
Vẫn nên chờ có trái thì chia cho Điền Tâm ăn đi, chua thì chua, thật muốn nhìn vẻ mặt bị chua của Điền Tâm, nhất định rất đáng yêu.
Tưởng tượng đến cảnh Điền Tâm ăn chua, Trương Thỉ không nhịn được nở nụ cười si ngốc.
Cây dại mới chua, cây bưởi này cũng xem như là anh nuôi trong nhà mà, sao lại có thể chua được?
Hay là nên để nó nhận anh làm chủ, trong truyện võ hiệp nhận chủ rồi thì sau này không có hại gì.
Trương Thỉ nghĩ vậy thì đứng lên, vây quanh cây bưởi nhỏ đi tới đi lui vài vòng, lẩm bẩm: “Lấy máu nhận chủ?” Nói còn chưa dứt lời da gà đã nổi toàn thân từ chối ý nghĩ của chính mình: “Quá ghê tởm, quá ghê tởm.”
Có rồi!
Trương Thỉ quả thực muốn vì chính mình mà điên cuồng đánh CALL [1], ý tưởng này quá tuyệt! Chỉ có thiên tài như anh mới có thể nghĩ ra được.
[1] Đánh CALL: Chỉ sự cổ vũ nhiệt tình
Anh bí mật nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai, sau đó chọn một góc đưa lưng về phía đường cái, cởi cúc quần, kéo khóa kéo quần jean xuống, móc người anh em của mình ra, rải! Nước tiểu! Đánh! Dấu!
Lần đầu tiên làm chuyện đáng xấu hổ giữa ban ngày ban mặt như vậy, nhưng đối với anh mà nói điều đó rất có ý nghĩa, Trương Thỉ hưng phấn đến nỗi xương cốt cũng tê dại, sướng đến nheo đôi mắt lại.
Nhưng là người thì không được làm chuyện xấu, nếu đã làm chuyện xấu thì phải có ý thức sẽ bị bắt quả tang.
Đợi cho Trương Thỉ xong việc, khi chuẩn bị thu hồi người anh em của mình, vừa ngẩng đầu, thấy được vẻ mặt tức giận của ba Trương cách đó không xa.
“Thằng nhãi ranh này!!!” Ba Trương rống lên đầy tức giận, tùy tay cầm cái xẻng bên chân mà lúc nãy Trương Thỉ dùng xong chưa kịp dọn dẹp, nhấc chân định giết Trương Thỉ: “Mày đã lớn như vậy! Phép lịch sự mày học được đi đâu rồi! Trong nhà có WC mà không đi là sao hả!!!”
Trương Thỉ sợ đến mức tóc muốn rụng hết, người anh em còn chưa kịp cất, lập tức nhanh chân bỏ chạy.
Vốn nghĩ vừa chạy vừa cất, nhưng mà ba Trương tấn công quá mạnh mẽ, không được quần jean nâng đỡ, cái đó rơi xuống suýt chút nữa làm anh vấp ngã, không còn cách nào chỉ có thể hai tay nắm quần, để chim chóc chạy loạn trong sân: “Ba! Ba, ba nghe con giải thích!”
“Cay đôi mắt! Cay đôi mắt! Mày giải thích cái rắm! Mày lại đây cho tao! Đừng chạy!” Ba Trương và ba Điền mỗi tuần đều tổ chức mấy trận đánh bóng rổ, tuy rằng đã trung niên nhưng thể lực vẫn dư thừa như cũ, đuổi theo Trương Thỉ vài vòng quanh sân, từ sân sau đánh đến sân trước.
Cũng may lúc này dì Lý đã đi ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà không có người.
Mới vừa lẻn đến sân trước, đã đối mặt với cô gái nhỏ đi đến. Tóc dài ngang lưng được buộc lỏng, cô mặc váy liền áo màu hồng phấn rút eo, còn ôm một cái khung nhỏ trong lồng ngực, bên trong có mấy quyển bài tập về nhà cùng nửa khung đồ ăn vặt, hiển nhiên là tới tìm Trương Thỉ cùng nhau làm bài tập. Cô gái này chính là Điền Tâm.
Nhưng mà lúc này Điền Tâm đã hoàn toàn quên mình đến đây muốn làm gì, trực tiếp nhìn Trương Thỉ cả người chật vật thì đầu óc trống rỗng.
Trương Thỉ cũng bị sự xuất hiện ngoài ý muốn của Điền Tâm làm sợ đến nỗi não đứt mạch, không chú ý đến bé chim mình còn chưa cất.
Ba Trương theo sát phía sau cũng đến, chuẩn bị vung cái xẻng lên cúc hoa Trương Thỉ, ngẩng đầu lại thấy Điền Tâm ngây ra như phỗng. Ba Trương tuy rằng đã nhìn quen sóng to gió lớn lúc này cũng sợ đến mức run tay lên “loảng xoảng”, xẻng rơi xuống đất.
Một tiếng này khiến Điền Tâm bừng tỉnh, cũng làm Trương Thỉ bừng tỉnh.
Đầu Điền Tâm đều là “xúc xích” vừa mới nhìn thấy, tuy rằng khóa học sinh học giữa nam nữ khác biệt nhưng mà đối diện với sự khác biệt này, lòng cô vẫn hốt hoảng không biết làm sao. Khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, tuy rằng chỉ muốn biến mất tại chỗ, nhưng mà sự giáo dục đúng đắn không cho phép cô làm như vậy.
“Con… Con thấy mọi người đang bận, con không làm phiền nữa, hẹn gặp lại!” Nói xong còn không đợi ba con nhà họ Trương trả lời đã nhanh chân chạy về nhà.
Trong lòng Trương Thỉ sốt ruột, muốn đuổi theo giải thích, lại bị ba Trương xách sau cổ áo.
“Trước tiên mày mặc quần cho xong!” Một tiếng rống lên, ông không nhịn được dùng ngón cái tay phải cùng ngón trỏ mát xa huyệt thát dương trên trán, khôi phục tâm tình muốn nổ mạnh tại chỗ của mình: “Ôi, cái mặt già của tao, mặt già của nhà họ Trương, ôi cay đôi mắt… Haiz!”
Trương Thỉ luống cuống tay chân cất người anh em của mình đi, khuôn mặt vốn dĩ tràn ngập nhiệt huyết đã bị tiếng rống của ba Trương làm cho tái nhợt.
Đúng vậy, sau này làm sao đối mặt với Điền Tâm đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]