Đi lòng vòng một hồi đến quá nửa đêm và chỉ còn cách lúc trời sáng khoảng hơn một canh giờ thì Phương Duệ mới tránh né được đội tuần tra của Đại Lý Tự để gõ cửa sổ phòng Thẩm Ngọc.
Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì Thẩm Ngọc nhanh chóng mở cửa sổ.
Lúc này Phương Duệ đã đeo mặt nạ lên, cho dù đang bị thương hắn cũng không quên che giấu thân phận trước Thẩm Ngọc.
Phương Duệ ôm ngực nhảy vào và nói với Thẩm Ngọc:
“Đỡ ta.”
Thanh âm của hắn nghe có chút suy yếu, nhưng rốt cuộc là suy yếu đến mức nào thì chỉ người trong cuộc mới rõ ràng nhất.
Thẩm Ngọc vừa đỡ cánh tay của Phương Duệ thì hắn liền thuận thế dựa cả người vào Thẩm Ngọc, cơ hồ toàn bộ sức nặng của người hắn đều đè lên trên người nàng.
Tâm tư Thẩm Ngọc hoàn toàn đặt vào chuyện có thành hay không nên nàng cũng không hề hoài nghi. Thẩm Ngọc đỡ Phương Duệ đến bên giường rồi vội vàng hỏi:
“Chuyện như thế nào rồi, mà ngươi sao lại thế này?”
Phương Duệ vừa ngồi xuống giường liền dựa vào đầu giường nhìn Thẩm Ngọc và trấn an nàng:
“Dù sao chuyện cũng đã thoả đáng, ngươi không cần lo lắng.”
Nghe thấy chuyện dù đã thoả đáng nhưng lông mày Thẩm Ngọc vẫn nhíu chặt, ánh mắt nàng rơi ở trên ngực Phương Duệ rồi hỏi:
“Bị thương có nặng hay không?”
Không thấy Phương Duệ trả lời, Thẩm Ngọc liền ngước mắt nhìn về phía hắn và chỉ thấy hắn đang nhắm nghiền hai mắt dựa vào đầu giường, không biết là đã ngủ hay là hôn mê bất tỉnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tram-that-la-met/1383700/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.