Cánh cửa gỗ vừa mở ra, Chính Thần ngây ngốc nhìn người trước mắt, không gian dường như chợt đóng băng lại vạn vật ngừng rung chuyển, trái tim đột nhiên đập liên hồi, cả cơ thể cứng ngắt, cậu muốn lui lại nhưng ngay cả cử động nhẹ cũng không làm được. Cậu không biết hiện tại cậu là vì thời tiết của trời mưa làm cho cậu lạnh hay là vì sợ người trước mặt mình nên luôn cảm thấy lạnh bủa vây, thân thể có điểm run nhẹ.
"Lâu rồi không gặp. Tìm được em rồi."
Ở trên đời có nhiều thứ cố tình né tránh những vẫn gặp phải, có nhiều người dù trốn tránh đến mấy cũng không thể thoát khỏi.
Âm thanh trầm thấp của Lục Đình Phong càng khiến tâm cậu hoảng loạn.
Vì sao lại như vậy? Đã đến tận nơi này rồi? Đã ở đây gần như sắp quen thuộc rồi. Vì sao lại đến đây phá hủy tất cả? Đến khi nào mới chịu buông tha cho tôi đây?
Cậu cố gắng lấy lại tinh thần, gom lại một chút sức lực đóng lại cánh cửa, dường như nhận ra hành động của cậu Lục Đình Phong nhanh chóng dùng tay giữ lại khiến cho cánh cửa không thể nhúc nhích. Lục Đình Phong đẩy cửa vào, Chính Thần theo bản năng lui lại mấy bước.
"Anh lập tức ra ngoài cho tôi."
"Em giỏi thật đó, trốn đến một nơi này hại tôi tận ba tháng mới tìm được em."
Không để ý lời quát tháo vừa rồi của cậu, hắn đưa mắt quét qua căn nhà nhỏ một lần sau đó nhìn cậu nói.
"..."
"Chính Thần em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-toi/2206718/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.