Buổi tối, mọi người gần như đã về gần hết, cả cái công ty to lớn này còn đúng một chú bảo vệ già và hai người họ.
Như Ân đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia là mẹ cô.
Như Ân:
- Mẹ à! Con nói rồi con chỉ làm tại Nghiêm thị một thời gian thôi, sau đó con sẽ quay về Pháp, con sẽ đi theo ước mơ của con.
Bà Như – Lục Thu:
- Con hay lắm, ta đã cố gắng hết sức cho con một tương lai tốt, sao con không hiểu vậy?
Như Ân khẽ thở dài, cô không muốn để mẹ và cha mình quyết định mọi việc, cô nói:
- Mẹ! mẹ đã từng một lần tin con sẽ làm được thứ con đã chọn không, mẹ…mẹ đã từng để con tự thất bại trên con đường con chọn chưa? Con thà thất bại trên con đường con chọn còn hơn trên sự sắp đặt của cha và mẹ.
Bà Như tức giận quát lớn, bà cau có, giận dữ:
- Hay lắm, công ty nhà mình đã để cho anh con nắm quyền rồi, như ý con rồi, giờ đến cả làm trong cái ngành kinh doanh này con cũng không thèm, ta không muốn làm to chuyện nhưng…sang Pháp đó, con biết không?
Cô mệt mỏi, xoa bóp hai bên thái dương, lưng ngả về chiếc ghế xoay, tay nghịch bút, tai nghe thì vẫn được kết nối với cuộc gọi.
- Nhà Như Mẫn chúng ta có anh con cũng đủ gánh vác hai cái Như thị rồi, huống hồ anh ấy cũng ủng hộ con! Pháp thì sao chứ? Con nói rồi đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tinh-lac-giua-bien-tinh/2821367/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.