...
Kovem nhanh chóng thu xếp công việc cho Hàn giải quyết, anh thì một mình cùng Jmemot di chuyển về chỗ lão Mẫn.
Jmemot tâm trạng không chút ổn nào, cô ngồi một mình thẫn thờ, lặng lẽ ngắm mây rồi đến trăng.
- Đêm ở đây đẹp thật\, mấy nay em chẳng hề để ý đến chúng chút nào.
Kovem ôm nhẹ bờ vai có chút cô đơn của cô.
- Đêm đẹp vì có thêm em...
Anh ghé sát vào bờ vai gầy, lắng nghe những lời câu cô nói, tiện cướp đi một chút hương thơm nhẹ nhàng trên người Jmemot.
Jmemot nhớ về hồi lão Mẫn còn mang hương sắc của trai tráng, ông ngày ngày đèo cô trên chiếc mô-tô giành cho phượt thủ để ngắm cảnh ở vùng đất nông thôn Hà Lan. Hồi bé tuy có năm, sáu tuổi...lúc đó bà vẫn còn...lúc nào bà cũng mắng ông.
- Có phải thanh niên đâu mà suốt ngày đèo cháu đi lung tung vậy!
Ông thì cười vô tư, gãi đầu.
- Lần sau sẽ không vậy nữa. Tui đi nấu cho bà tách trà nhé?
Bà hậm hực vậy thôi chứ hay mỉm cười một mình, sau mỗi lần mắng ông.
...
Dáng hình ấy, kỉ niệm ấy...
Jmemot chôn chặt gương mặt mình trong khuôn ngực anh, anh có vẻ rất lười đóng kín cổ áo, cứ phải để hở chút khuôn ngực mới chịu, thật phong lưu.
- Em nhớ ông\, em muốn lái mô-tô về chỗ ông.
Kovem xoa nhẹ mái tóc Jmemot:
- Lưng anh đau\, chưa thể đủ sức khỏe lái xe cho em được!
Jmemot cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tinh-lac-giua-bien-tinh/2821267/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.