Thu Trà gọi xong cú đt vừa rồi thì quay vô trong,Ngọc Nhi và Dương phu nhân chỉ im lặng thỉnh thoảng có hỏi dăm ba câu,Ngọc Nhi muốn mở miệng nhưng cũng thật khó,một chút e ngại xen lẫn dè chừng nên Dương phu nhân cx p gợi lời.Giận thì giận,thương thì thương,có bà mẹ nào nhìn thấy con mình mà bơ cho được,nói không có tình cảm mẫu tử thì cũng không phải đối xử như người dưng nước lã thì cx ko đành(1 giọt máu đào hơn ao nước lã mà)tình mẫu tử từ xưa đến nay luôn là thứ tình cảm quý báu nhất,thiêng liêng,sâu sắc nhất.Nhìn thấy con phải chịu khổ thì thử hỏi lòng mẹ có thể vui sướng không,có thể xem như người ngoài mà ko lao vào giúp đỡ chăng?tấm lòng cao đẹp của mẹ cao chông chênh,chót vót như núi Thái Sơn,biển bạc.Ắt hẳn chúng ta đều thấy tường tận 1 điều:“Mẹ tuyệt vời nhất“.Chỉ có mẹ ms đối tốt với con,yêu thương mà không cần đền đáp,lòng người khó đoán,người ngoài liệu có thể bằng dk mẹ ko.Con được hạnh phúc thì mẹ cũng vui thay,mừng cho con dk như ý muốn.
Trà ngồi xuống,mẹ Nhi nhìn và bảo:
-Trà,Nhi 2 đứa chắc cx đói rồi,ra ăn cơm thôi -Bà Dương bước đến bàn ăn
Trà và Nhi nhanh nhảu chạy đến bàn ăn đủ các món”Cao lương mĩ vị”,với tay lấy chén đũa của mik,Nhi ăn từ tốn cắn một miếng nhỏ nhai kĩ thì đối lập lại Trà ngấu nghiến như thể bực mik thì hứng ăn,giống hổ đói bị nhốt cũi sắt ở vườn bách thú không được cho ăn.Bà Dương nhìn tướng Trà chẳng giống nữ nhi tí nào,bà lại hứng nói móc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tieu-thu-anh-yeu-em/2462448/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.