Chương trước
Chương sau
Thời tiết vào mùa này, hơi ấm từ một nồi lẩu nghi ngút khói có đôi khi vẫn không đủ cân lượng. Trong suốt bữa tiệc khai trương đó, hầu như Khổng Tiếu Ngâm rất ít khi chú tâm đến mọi thứ vẫn đang diễn ra. Mãi mê tập trung vào chiếc điện thoại của mình, khiến cho La Tử Kiện phần nào cảm thấy nàng có một chút tâm sự.
" Em có việc sao? "
Tuy rằng đã xa cách nhiều năm, nhưng Tử Kiện phần nào hiểu Khổng Tiếu Ngâm không có thói quen chú tâm quá nhiều vào điện thoại. Nhất là khi nàng ra bên ngoài cùng ai đó, xem ra đích thị có việc quan trọng nên mới xao nhãng bữa tiệc khai trương này.
" Xin lỗi, cùng anh ra ngoài lại làm chuyện riêng " Khổng Tiếu Ngâm có một chút áy náy đem điện thoại cất đi, dù sao cũng không nên đối với Tử Kiện thất lễ như vừa rồi.
" Nếu em có việc cần giải quyết, chúng ta có thể hẹn ngày khác "
Vừa rồi khi xem điện thoại, nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm vô cùng căng thẳng. Tử Kiện cảm thấy mình không nên gián tiếp khiến nàng khó xử, dù sao cũng chỉ là một bữa ăn thôi, ngày khác cũng có thể hẹn lại.
" Chẳng qua vừa rồi em lên các trang báo nước ngoài tìm hiểu về một căn bệnh, nhưng có quá nhiều đoạn em vẫn chưa dịch được nên có chút căng thẳng " Xem ra về sau nàng càng phải bổ sung thêm lượng từ vựng tiếng anh của mình, dù sao các trang báo từ nước ngoài vẫn đặc biệt bổ ích hơn.
Về vấn đề này Tử Kiện cảm thấy tự tin có thể giúp Khổng Tiếu Ngâm, dù sao anh ấy cũng du học nhiều năm đến vậy. Chủ động nói với nàng đưa cho anh ta xem, nếu như có thể giúp nàng giải quyết được chút chuyện, cũng sẽ giúp khoảng cách của cả hai từ từ rút ngắn hơn.
" Em làm bài thi về bệnh tâm lý, em toàn xem về bệnh này "
Tuy nói ở nước ngoài nhiều năm, nhưng trong bài báo này quả thật có quá nhiều tiếng anh chuyên ngành. Tử Kiện lại không phải người thuộc ngành Y, nhất thời cảm thấy lực bất đồng tâm.
" Em có một tiểu học muội nghi ngờ mắc bệnh tâm lý, em muốn xem qua những biện pháp không sử dụng thuốc để điều trị trước đã "
Tránh để cho Tử Kiện khó xử, Khổng Tiếu Ngâm đem điện thoại của mình để qua một bên. Anh ấy không thuộc chuyên ngành, cho dù có xem ra cũng khó lòng dịch chính xác được. Đối với căn bệnh Tôn Nhuế đang mắc phải, đa phần đều dùng thuốc để ổn định lại thần kinh. Nhưng thuốc luôn là con dao hai lưỡi, lạm dụng có gì tốt chứ? Hiện nay khoa học nghiên cứu ra rất nhiều cách chữa bệnh tâm lý, có thể nói tâm bệnh chữa bằng tâm dược. Cho đến khi không thể nữa, đến lúc đó can thiệp bằng thuốc cũng không muộn.
" Em muốn nói đến Tôn Nhuế gì đó? " Tiểu học muội mà Khổng Tiếu Ngâm hay nhắc đến, xem ra chính là đứa nhỏ đang ở lì trong phòng nàng.
" Anh hai, sao anh biết tên của em vậy? "
Chất giọng khàn đặc pha chút run rẩy đến từ phía sau, xém một chút làm Tử Kiện giật bắn người. Ngay cả Khổng Tiếu Ngâm cũng bị Tôn Nhuế dọa một trận, lý nào lại xuất hiện sau lưng Tử Kiện không một tiếng bước chân?
" Tôn Nhuế, em đến đây làm cái gì? " Thời tiết này còn đi ra ngoài sao? Cũng không xem bản thân mình sức đề kháng vẫn chưa hồi phục.
" Chị đừng nghĩ em đến tìm chị nha, quán lẩu khai trương mà, em đến ăn không được sao? " Nói xong liền bỏ lại bàn bên cạnh ngồi, như thể không quan tâm lắm đến mấy người bàn bên cạnh.
Học tỷ đáng ghét, người ta là thấy tối đến như vậy chị còn chưa chịu về. Sợ tên nam nhân họ La đó đối với chị giở trò tùy tiện, người ta chính là như vậy đi tìm tung tích của chị. Hay lắm, em vừa rồi chính là co ro đứng ở một góc nhìn thấy chị và hắn đầu kề nhau cùng xem một chiếc điện thoại, muốn có bao nhiêu cẩu lương liền có bấy nhiêu.
" Tôn Nhuế, em đang bị viêm họng, lẩu này lại cay đến như vậy thật sự không tốt " Đứa nhỏ này học ngành y để làm cái gì nhỉ? Chẳng bao giờ biết phân biệt thứ gì nên ăn, thứ gì không nên ăn.
" Nhưng mà em đói bụng, chị có biết bây giờ đã khuya lắm rồi hay không đây? Em đợi được chị về chắc đói chết rồi " Còn nói sẽ về sớm với người ta, xem ra chị ở bên cạnh tên nam nhân đó cũng không có thời gian xem đồng hồ.
Lúc này Khổng Tiếu Ngâm mới chợt nhìn lại đồng hồ trên tay mình, vừa rồi quá chú tâm dịch tài liệu tìm hiểu về căn bệnh đó nên quên mất giờ giấc. Đúng là khiến tiểu học muội một phen ủy khuất rồi, có một chút cảm thấy có áy náy.
" Tử Kiện, bây giờ cũng không còn sớm. Em nghĩ mình nên về rồi, bữa khác em mời anh có được không? "
Đối với loại tình huống này, từ lâu Tử Kiện đã có thể đoán được. Mỗi lần tiểu kỳ đà họ Tôn đó xuất hiện, y như rằng mình ở trong mắt Khổng Tiếu Ngâm vốn không thể tồn tại được lâu hơn. Hiện tại cho dù có không đồng ý cũng phải đồng ý, tuy rằng trong lòng có chút không muốn nhưng vẫn là ở trước mặt Khổng Tiếu Ngâm tỏ chút ít lịch sự cần có.
" Tôn Nhuế, có muốn về cùng hay không? Lên xe anh đưa về, dù sao cũng một chuyến " Trong lòng thầm nghĩ, nếu như có thể đưa về Bắc Kinh luôn càng tốt, thật phiền phức.
" Cái gì? Ai nói em muốn về, hai người đưa nhau đi đâu liên quan gì em. Em thích ngồi ở đây ăn lẩu cay chết đó rồi làm sao? " Cần đi xe của mấy người lắm, không có chân sao? Học tỷ, chị mà leo lên xe về với hắn, thử xem em làm sao tuyệt giao với chị.
" Tử Kiện, bạn của anh vẫn còn bên trong rất nhiều không cần đưa bọn em về đâu. Em cùng Tôn Nhuế đón xe là được rồi..."
Trước giờ những chuyện nàng muốn làm, hầu như cũng không thể thay đổi. Tử Kiện giúp hai người họ đón một chiếc xe, còn căn dặn tài xế chạy chậm một chút chú ý an toàn vì tuyết đang rất dày. Trong lúc Tử Kiện vẫn còn đứng bên cạnh tài xế, Tôn Nhuế vẫn chưa hề rời khỏi bàn.
" Sao đây? Không muốn về cùng với chị? " Đứa nhỏ này lại còn ngồi lì ra đó, xem ra lại giở tính trẻ con ra vì chuyện nàng lỡ hẹn rồi.
" Ai nói em muốn về, em là rất đói bụng mới mò ra đến đây. Bây giờ chị lại bắt em về, em không về " Người ta tuy nhỏ tuổi hơn chị, nhưng không phải lúc này cũng sẽ nghe theo lời chị đâu. Bộ bây giờ chị chỉ hướng đông, em liền không dám đi hướng tây sao?
" Vừa rồi món lẩu đó cay quá chị cũng ăn không được, hiện tại chị muốn đi ăn cháo trắng hột vịt muối, nghe nói chỗ đó bán lâu năm nên muốn đến ăn thử " Đương nhiên nàng sẽ không để Tôn Nhuế ôm một chiếc bụng đói đi về rồi, nhưng xem ra đứa nhỏ này vẫn còn bướng lắm.
" Chị muốn ăn thì tự mình đi đi, còn không thì kêu anh hai đó chở chị đi " Nghe đến món này tự dưng lại có một chút muốn ăn, nhưng cũng không thể dễ dàng cho qua chuyện.
" Em không đi với chị thì chị đi một mình, tuy rằng con hẻm đó rất tối lại vắng người qua lại..."
Vẫn chưa nói hết câu, cổ tay của nàng lập tức nằm gọn trong lòng bàn tay của Tôn Nhuế hướng ra xe trong tức khắc. Đứa nhỏ này mỗi lúc bệnh đều đặc biệt thích ăn món cháo trắng hột vịt muối, lại rất hay mềm lòng. Chỉ cần viện lý do nàng muốn ăn, lại nói chỗ đó có ít người qua lại, nhất định sẽ đi cùng với nàng.
" Có phải còn giận chị không? " Ngồi trên xe lâu đến như vậy vẫn không nói tiếng nào, hôm nay lý nào lại giận dai đến vậy đây?
" Giận chị sẽ no bụng sao? Chẳng qua họng của em còn rất đau nên mới không nói chuyện thôi " Thật ra người ta vẫn còn giận lắm, nhưng biết làm sao được chứ, dù sao cũng không nỡ nhìn thấy nét mặt ăn năn này của chị chút nào.
" Thấy chị lâu không về sao không gọi cho chị, còn tự mình ra đây " Cũng may trong túi của nàng lúc nào cũng có một ít kẹo ngậm đau họng, hiện tại liền lấy ra cho tiểu học muội cứng đầu.
" Em cực khổ như vậy còn chẳng phải muốn giữ chị..."
Xém một chút dừng lại không kịp, dù sao hiện tại học tỷ cũng đâu có nghĩ gì đến mình, đường đột nói ra còn không phải hù chị ấy chết mất. Được thôi, em sẽ nhịn đó. Nhưng không có nghĩa là đời này em cũng không nói đâu, đợi một lúc thích hợp thôi.
" Chị cũng không phải hài tử, em đi giữ chị làm cái gì? Hơn nữa chị đi cùng Tử Kiện, cũng đâu phải đi cùng người lạ " Đứa nhỏ này không biết lúc nào lại hóa thành bảo mẫu nữa, lúc nào cũng nói muốn đi giữ nàng.
" Chính vì chị là nữ nhân trưởng thành, lại còn có loại mị lực đến như vậy. Anh ta lại là La Tử Kiện, người yêu cũ của chị. Không đi giữ chị, bộ muốn để anh ta làm cái gì đó với chị sao? " Nếu như là người khác em đâu cần phải lo lắng đến vậy, người ta cũng có câu cái gì mà tình cũ không rủ cũng tới đó.
" Tử Kiện không phải loại người đó, em đừng có mà lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đi "
Nói về khoảng này Khổng Tiếu Ngâm lại cảm thấy thập phần tin tưởng Tử Kiện, ngay từ khi cả hai vẫn còn ở trong mối quan hệ tốt đẹp vẫn chưa có gì quá giới hạn. Hiện tại nàng cũng không có nói sẽ quay lại với anh ấy, anh ấy càng không có lý do thất lễ.
Về phần này Tôn Nhuế quả nhiên chột dạ, đúng là không biết hắn có phải quân tử không? Nhưng nói mình lấy dạ tiểu nhân ra để đó cũng đúng lắm, ngay từ lần đầu tiên gặp học tỷ đã nghĩ đến ngày tháng sau này làm sao ăn chết chị ấy. Loại suy nghĩ này hiện lên trong đầu, lại kèm theo triệu chứng cả hai bên má đều đồng loạt đỏ ửng.
" Nói cho chị biết, anh ta chẳng qua được cái mã bên ngoài đàng hoàng lịch sự thôi. Ở sâu trong mắt của anh ta, suy nghĩ xấu xa gì cũng có "
Nếu như nói so với vị ca ca ở trường Y mà nói, anh hai này tạo cảm giác khó ưa hơn. Cũng không biết có phải vì Tử Kiện từng là bạn trai của Khổng Tiếu Ngâm, nên Tôn Nhuế có hiềm khích nặng hơn hay không?
" Thiên Hựu em cũng không thích, Tử Kiện em cũng không ưng. Sao chị có cảm giác những ai thích chị, em liền không thích họ " Suy đi nghĩ lại về vấn đề này đúng là có điểm chung, bình thường Tôn Nhuế đối với bạn của nàng rất tốt, nhưng đối với nam nhân thích nàng lại rất có thành kiến.
" Cảm giác đúng đó " Suy nghĩ sâu hơn một chút đi học tỷ, chẳng lẽ còn phải đợi người ta nói thẳng ra hay sao?
" Tức là từ nay về sau bất cứ ai thích chị, em sẽ đều ghét họ sao? " Sao lại có loại suy nghĩ này, lúc trước kỳ thị nữ nhân yêu nữ nhân đã đành, bây giờ còn kỳ thị nam nhân yêu nữ nhân?
" Cũng không hẳn đâu, nếu như là người đó thích chị em sẽ không phản đối " Xem ra cần phải ít nhiều mỗi ngày ở bên tai chị ấy nói bóng nói gió, đến khi nói đến trọng tâm sẽ khiến chị ấy dễ dàng chịu đựng hơn.
" Ai vậy? " Ngay cả Vương Thiên Hựu cùng La Tử Kiện cũng không lọt vào mắt Tôn Nhuế được, không biết nam nhân nào xuất sắc đến độ khiến đứa nhỏ khó tính này nhắc đến lại đôi mắt sáng rỡ.
" Em đó, em chẳng phải rất thích chị sao? Ai lại tự đi ghét mình..." Người ta nói vu vơ vậy thôi, chị hiểu hay không tùy chị. Dù sao cũng đâu phải người ta đang tỏ tình với chị, nhưng mà tốt nhất chị hiểu dùm đi.
Sau khi nói ra vài câu, tâm trạng của Tôn Nhuế không thể giống như chưa xảy ra chuyện gì. Cứ án binh bất động nghe xem Khổng Tiếu Ngâm sẽ nói câu gì với mình, nhưng tại sao lâu quá không nghe thấy nàng trả lời vậy? Nhìn lại mới thấy thì ra chị ấy lại cúi mặt vào điện thoại làm cái gì đó, sau đó lại đưa tay vỗ lên đầu liên tục. Lại chăm chú quan sát vào màn hình điện thoại, lặp lại vô số động tác như vậy. Tôn Nhuế chính là lén xem thử nàng đang xem cái gì, toàn là tiếng anh nhìn qua không mấy gì hiểu lắm.
" Tôn Nhuế, chị biết em bị loại bệnh này nhất định rất khổ sở cũng không muốn ai biết. Nhưng càng để lâu sẽ càng nặng, sau khi kết thúc khóa thực tập về Bắc Kinh chị sẽ đưa em đi khám "
Xem qua nhiều tài liệu về loại bệnh tâm lý của Tôn Nhuế, không biết sẽ phải chữa cho đứa nhỏ đó như thế nào. Nhưng hiện tại nàng cũng sắp không thể tỉnh táo nổi rồi, đầu đau như búa bổ để có thể suy nghĩ ra cách tốt nhất.
Bệnh rất khổ sở? Không muốn cho ai biết? Đúng là bị viêm họng cũng hơi khó chịu đó, nhưng đâu đến mức khổ sở. Không muốn cho ai biết? Bộ bệnh truyền nhiễm sao? Bọn họ có biết rồi thì đã sao?
———
TBC
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.