"Lương Châu sinh biến rồi."
***
Trong căn phòng tối lờ mờ bóng người đang tất bật.
Mục Trường Châu dựa vào đầu giường, vừa nhấp vào một ngụm thuốc đen nồng đã lập tức nhổ ra, nhổ theo cả sợi máu, cánh tay gác dọc thành giường đang rỉ máu ở miệng vết thương.
Quân y đặt bát thuốc xuống, lật đật cởi áo khoác của chàng ra hòng kiểm tra vết thương, cuống tới nỗi mồ hôi túa khắp trán.
Bốn bề im phắc không tiếng động, Trương Quân Phụng lẫn Hồ Bột nhi đứng chôn chân hệt như hai pho tượng, mặt mày nặng nề.
Không những chẳng đút được ngụm thuốc nào cho chàng mà sợi máu nhổ ra cũng nhiều hơn. Mục Trường Châu nắm thành giường, thở dốc nói: "Phong tỏa tin tức ta bị thương, theo dõi tình hình rút quân của hai phe, cố thủ trong thành, nhớ đi đón người về..."
Hồ Bột nhi cướp lời: "Đã lo liệu xong hết rồi, Quân tư yên tâm!"
Mục Trường Châu ngẩng đầu, mồ hôi khắp mặt, giọng khản đặc: "Nàng ấy... đã về chưa?"
Hồ Bột nhi mở miệng, nghiêng đầu nhìn Trương Quân Phụng.
Trương Quân Phụng đáp: "Vẫn chưa, phu nhân vẫn chưa về." Trước đó hắn đã phái người theo dõi hướng Trung Nguyên, "Quân tư yên tâm, đợi phu nhân về... ngài nhất định đã khỏe trở lại."
Mục Trường Châu đột nhiên nằm ngửa ra giường, mở to đôi mắt, khóe môi giật giật.
Nàng ấy sắp về rồi, mà chắc chắn đã nhìn thấy bản sớ của chàng.
Mưa lất phất giăng nhòe tầm mắt làm cho cảnh vật xung quanh mờ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tiem-y/3324296/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.