Mục Trường Châu đấy sao? 
Thuấn Âm không tin nổi vào mắt mình, nhưng nghe giọng nói đó... chính là Mục Trường Châu. 
Dầu chẳng bao giờ trực tiếp nói chuyện với chàng, song Thuấn Âm từng nghe chàng nói với người khác rất nhiều lần, mà âm thanh hôm nay, ngoại trừ dày và trầm hơn nhiều thì vẫn ấm áp điềm tĩnh, quả đúng là chàng. 
Nàng tức thì nhớ ra, đó chính là giọng nói đã kêu mình nằm xuống ban sáng... 
Tì nữ bước tới dìu nàng lên xe, bấy giờ mới nhận ra mình vẫn đang đứng tại chỗ, kìm nén tâm trạng lên xuống, quay trở về xe. 
Hai tùy tùng cầm cung bước ra từ đội tiếp ứng, đi đầu dẫn đường. 
Xe ngựa lăn bánh theo sau, Thuấn Âm nhìn qua ô cửa sổ, bóng dáng nọ vẫn ngồi trên ngựa, đường nét nửa chìm nửa lộ trong bóng trăng ánh lửa lướt qua cỗ xe. 
Nàng chợt nghĩ, lúc nãy không thấy chàng ta có phản ứng gì, khéo có khi đã quên mình rồi. Ngay lập tức toàn thân được thả lỏng, dẫu sao với tình cảnh bây giờ, nàng không hề muốn bị nhận ra. 
*** 
Nơi đây là một thành nhỏ cách phía đông thành Lương Châu ba mươi dặm. 
Quả nhiên có chi viện có khác, hành quán trong thành đã được thu xếp đâu ra đó. 
Thuấn Âm đi vào phòng chính, trong phòng đã chuẩn bị sẵn thùng tắm, nước thơm đầy ắp, trên bàn là thức ăn trà uống hẵng còn nghi ngút khói, hương tỏa khắp phòng. 
"Phu nhân, thưa phu nhân!" 
Nàng ngoái đầu nhìn ra cửa, một tì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tiem-y/2721728/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.