Chương trước
Chương sau
Phòng trong một mảnh yên tĩnh, luôn vẻ mặt nhu hoà Bạch Tang Vận cũng nghiêm túc nhìn Tôn Hạo Lâm quỳ trên mặt đất, hắn đã lâu không đối với người khác như vậy.

Hoảng sợ nan an, giờ đây lại một mực yên tĩnh, tâm tình Tôn Hạo Lâm ngược lại chậm rãi bình tĩnh hơn. Có nhân phải có quả, gã đã làm sai sự, sẽ nhận trừng phạt.

“Triệt nhi từ thuở nhỏ, đã rất đỗi nhu thuận. Trong bốn đứa nhỏ, ta thích nhất chính là Triệt nhi.”

Bạch Tang Vận chậm rãi mở miệng, Tôn Hạo Lâm quỳ rạp trên đất.

“Lúc trước, ta nghĩ các ngươi là có nỗi khổ riêng, mới có thể làm như vậy, cung đình ấm lạnh, ta là người rõ ràng nhất, nào biết các ngươi lại mang ý niệm đầy dã tâm trong đầu mà có Triệt nhi.” Bạch Tang Vận thản nhiên nói, quỳ trước mặt hắn, Tôn Hạo Lâm lại cảm thấy chính mình bị người này hung hăng phiến mấy cái tát, xấu hổ vô cùng.

Bạch Tang Vận thở dài, người này chung quy cũng là sinh phụ của Triệt nhi.

“Triệt nhi có thể gặp được sinh phụ của nó, ta vì nó cao hứng, nhưng nhịn không được vẫn phải trách cứ ngươi cùng nương của Triệt nhi. Đứa nhỏ nên là viên minh châu trong tay, há có thể vì lợi thế cá nhân mà hy sinh như vậy.”

Tôn Hạo Lâm ngẩng đầu, nặng nề mà trước mặt người này khái đầu mấy cái thật vang, cảm kích, áy náy, tự trách, hối hận......

“Đứng lên đi, kỳ thật ta nên tạ ơn ngươi mới đúng, nếu không phải ngươi, ta cũng sẽ không có đứa con tri kỷ hiếu thuận như Triệt nhi. Đứng lên đi.”

Nhìn ra Tôn Hạo Lâm là thật đối với chuyện năm đó tâm tồn hối ý, Bạch Tang Vận không hề trách móc nặng nề, chỉ nói: “Đã là quá khứ, cứ cho nó lùi vào quá khứ thôi. Sau này, ngươi phải yêu thương Triệt nhi nhiều hơn, bù lại mấy năm nay đối nó thua thiệt.”

“Thảo dân...... Khấu tạ đại ân của Quốc Công.......”

Gã không nghĩ tới, người này, lại dễ dàng tha thứ cho gã như vậy.

Làm cho Tôn Hạo Lâm đứng lên rồi ngồi xuống ghế, Bạch Tang Vận hơi sầu lo nói: “Việc này...... Ta tạm chưa cáo chi Hoàng Thượng, trong cung nhiều người nhiều miệng, ngươi cùng Hãn Triệt tuy là phụ tử, nhưng việc này liên lụy đến hoàng gia, vẫn không cần để lộ ra là tốt nhất, cho ngươi, cũng là vì Triệt nhi.” Hắn không đành lòng thấy Triệt nhi cùng sinh phụ không thể chính đại quang minh nhận nhau, nhưng vì Triệt nhi, hắn phải ngoan tuyệt quyết tâm.

Tôn Hạo Lâm cuống quít đứng dậy, nói: “Quốc Công đại nhân, thảo dân chưa bao giờ nghĩ tới, Hãn Triệt nó, nó đã gọi thảo dân là ‘ phụ thân ’, thảo dân đã là chết cũng không tiếc.”

“Ngươi có thể nghĩ thông suốt, ta liền an lòng. Mặc dù không thể nhận nhau, nhưng ngươi cuối cùng vẫn là sinh phụ của Triệt nhi. Vận Tranh cùng Vận Vanh cũng biết quan hệ hai người các ngươi, ngày sau ngươi liền làm ngự y ở lại trong cung đi. Hậu cung vô phi tần, ngươi ở lại trong cung cũng sẽ không rước lấy nghi kỵ. Triệt nhi lúc nào cũng có thể nhìn thấy ngươi. Vì Triệt nhi, ta chỉ có thể uỷ khuất ngươi lấy thân phận là bạn tốt vong niên mà Triệt nhi có được sau khi ly kinh cùng nó ở chung, để tránh bị người hữu tâm biết được, sinh ra những chuyện phiền toái, thương tổn Triệt nhi.”

“Quốc Công đại nhân vì Hãn Triệt suy tính, thảo dân...... xấu hổ không chịu nổi.”

Tôn Hạo Lâm cảm kích trời xanh, đã đem Triệt nhi giao cho một vị phụ thân tốt hơn gã gấp ngàn lần như vậy. Bằng không, đời này, cuộc sống hàng ngày của gã sẽ nan an, vì chính mình đã tạo nghiệt.

Trong ngự hoa viên, khôi phục như bình thường Đồng Đồng vừa ăn điểm tâm, vừa tò mò hỏi: “Bạch đại ca, vì sao tóc Quốc Công đại nhân đều trắng?”

“Đồng.” Đồng Hàm Trứu ra tiếng, làm cho hắn không nên hỏi loại vấn đề “xuẩn” này. Đồng Đồng thấy sắc mặt Bạch Hãn Triệt trở nên không tốt, vội vàng lắc đầu: “Bạch đại ca, ta không muốn biết nữa.”

Bạch Hãn Triệt đem điểm tâm trước mặt đưa qua, thương cảm nói: “Đồng Đồng, thật xin lỗi. Chỉ là..... chuyện phụ thân, ta không thể nhiều lời, chỉ có thể nói cho ngươi, tóc phụ thân chỉ trong một đêm mà biến trắng, phụ thân, từng chịu rất nhiều đau khổ.” Hiện giờ nghĩ đến, quá khứ hắn là có nhiều chuyện không hiểu.

Đồng Đồng mạnh mẽ gật đầu, cảm thán: “Bạch đại ca, Quốc Công đại nhân thật giống như Bồ Tát. Hắn không chỉ cho ta ngồi, mà còn cho ta ăn thịt bính.” Quốc Công đại nhân, chính là hoàng hậu nương nương nha.

Nghe được có người nói cha có bao nhiêu hảo, tình tự Bạch Hãn Triệt thoáng hồi phục, hắn nói: “Ta chưa bao giờ gặp qua người nào so với phụ thân càng thiện tâm nhân từ, từ nhỏ ta đã muốn trở thành người giống như phụ thân, nhưng hôm nay lại phát hiện, phụ thân là người không ai có thể sánh bằng. Ta có thể trở thành con của phụ thân, là ta có phúc.”

“Ha hả, ” Đồng Đồng cười rộ lên, “Ta có thể tao ngộ Bạch đại ca, cũng là ta có phúc.”

Bị Đồng Đồng hồn nhiên làm cho cảm động, Bạch Hãn Triệt khẽ cười.

“Đúng rồi, sao lại không thấy Trạng Nguyên ca cùng Tiểu Tứ ca?” Đồng Đồng trái phải nhìn xung quanh một chút, một ngày không ăn đồ mà Tiểu Tứ ca làm, hắn có điểm không thoải mái.

Bạch Hãn Triệt lúc này mới nhớ tới, đêm qua sau khi hắn hồi cung đã không thấy qua Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ. Trạng Nguyên thì hắn không lo lắng, nhưng còn Tiểu Tứ......đã cùng Trạng Nguyên mọc lá cách tình cảm.

Gọi tới một gã tiểu thái giám đi theo bọn họ, Bạch Hãn Triệt hỏi: “Ngươi có biết Tiểu Tứ hiện tại nơi nào?”

“Khải bẩm thiếu gia, Tiểu Tứ sáng nay được Quốc Công đại nhân rút đi nô tịch, tống xuất cung.”

“Tiểu Tứ ca mất?” Đồng Đồng giật mình đứng bật dậy, suýt nữa ngã sấp xuống.

“Tống xuất cung......” Bạch Hãn Triệt không có kinh hoảng như Đồng Đồng, vừa nghe là phụ thân tặng Tiểu Tứ ra cung, hắn lập tức nghĩ tới Văn Trạng Nguyên, vội vàng đối Đồng Hàm Trứu nói, “Đồng trang chủ, ta đi hỏi phụ thân một chút, ngươi cùng Đồng Đồng ở trong ngự hoa viên tuỳ ý đi lại, Đồng Đồng mệt mỏi, ngươi cứ cho người mang bọn ngươi đi nghỉ tạm là được.”

“Bạch thiếu gia cứ việc đi tìm Tiểu Tứ, không cần băn khoăn chúng ta.”

Bạch Hãn Triệt dặn dò người đi theo chiếu cố hảo Đồng Hàm Trứu cùng Đồng Đồng, vội vàng đi gặp phụ thân.

“Phụ thân đã cho Trạng Nguyên mang Tiểu Tứ ra cung. Trạng Nguyên theo ta nói muốn thảo Tiểu Tứ, nói xa Tiểu Tứ, hắn sẽ đói chết, ta không đồng ý cũng không được.”

Tôn Hạo Lâm mới vừa cất bước, Bạch Tang Vận đối đứa con giải thích.

Nghe được lời phụ thân nói, Bạch Hãn Triệt cười rộ lên: “Con ngu dốt, trước khi quay về kinh, con mới nhìn ra chút manh mối. Con nguyên bản nghĩ sau khi hồi cung, thỉnh phụ thân ra mặt thành toàn bọn họ, không nghĩ là phụ thân đã sớm thay con nghĩ tới.”

“Làm sao là phụ thân nghĩ đến, ” Bạch Tang Vận được đứa con nâng, hướng ngoài tẩm cung đi, “Trạng Nguyên một bộ dáng nếu phụ thân không đáp ứng, hắn liền đại náo cung đình. Phụ thân lúc ấy không dám không đáp ứng.” Nói xong, phụ tử hai người cười to.

Nhìn phụ thân tươi cười, Bạch Hãn Triệt dừng lại, nhẹ nhàng ôm lấy phụ thân: “Phụ thân, con, cám ơn ngài.”

Bạch Tang Vận nắm lấy tay đứa con: “Triệt nhi, không cần cùng phụ thân nói tạ ơn, con, Vận Tranh, Vận Vanh, Tích Tứ, đều là con ta, các con hảo, phụ thân vui lắm rồi.”

Hai mắt Bạch Hãn Triệt phiếm hồng: “Phụ thân, Triệt nhi còn có một đệ đệ mà.”

“A, ” Bạch Tang Vận vỗ vỗ đứa con, “Cũng không thể ở trước mặt hoàng ông nội, hoàng bá cùng hoàng thúc con nói là đệ đệ, bọn họ trong lòng tràn đầy khẳng định, đó là một nha đầu.”

“Thì phải là muội muội.” Mặc kệ là đệ đệ hay là muội muội, hắn sẽ đem nó trở thành đứa con chính mình mà thương, mà yêu, bởi vì, đây là đứa nhỏ mà phụ thân hắn yêu nhất sinh hạ.

Bồi phụ thân dùng ngọ thiện, hầu hạ hắn ngủ xong, Bạch Hãn Triệt đi thái y viện. Khi hắn nhìn thấy sinh phụ đang cùng Nhị thúc tán gẫu vô cùng hứng khởi, hắn lặng lẽ lui đi ra ngoài. Phụ thân đã nói cho hắn biết, ở kinh thành, hắn cùng với sinh phụ tốt nhất không được nhận nhau, sợ là sau này cũng không có thể lén lút gọi người nọ là “phụ thân”. Sau khi nghe xong, hắn vì sinh phụ cảm thấy khổ sở, mặc cho ai đều không thể chịu được nhìn đứa con, cũng không thể lấy phụ tử tương xứng. Nhưng hắn hiểu được, hai vị phụ thân đều là vì muốn bảo hộ hắn. Ở Giang Châu Trấn, Vận Tranh đã nói qua.

Hắn không sợ chính mình gặp phải phiền toái, nhưng hắn không thể làm cho phụ thân, Vận Tranh cùng Vận Vanh vì hắn lo lắng, vì hắn quan tâm thêm nữa. Thân thế của hắn, sớm đã phủ đầy bụi từ khi nương cùng người nọ chết, hắn không thể khơi gợi lại đống tro tàn, vì phụ thân, vì cung đình rước lấy tai hoạ không cần thiết.

Đời này, hắn nhất định là phải làm cho sinh phụ thua thiệt rồi, hắn, là ích kỷ, ở trước mặt phụ thân cùng sinh phụ, hắn không chút do dự liền lựa chọn phụ thân.

Sinh phụ, thỉnh ngài tha thứ con.

Rời đi thái y viện, Bạch Hãn Triệt đi vào một chỗ trong rừng trúc, ngồi ở trên thạch đắng, hắn tham thượng cổ tay trái chính mình. Cũng không có biến hoá rõ ràng gì, nhưng hắn có thể khẳng định, chính mình đã có đứa con của Vận Tranh cùng Vận Vanh.

Đệ đệ hoặc là muội muội, sau khi sinh ra nếu không có bạn cùng tuổi mà chơi đùa, sợ là sẽ cô đơn. Hắn muốn vì hai người kia sinh hạ đứa nhỏ, cũng muốn vì tiểu bảo bối sắp xuất thế kia sinh một người bạn. Thúc cháu hai người, chắc chắn so với thân huynh đệ còn thân, nói vậy, phụ thân sẽ vui mừng đi.

Ngửa đầu, nhìn xuyên thấu quang ảnh loang lổ qua rừng trúc hạ xuống, Bạch Hãn Triệt hạnh phúc nở nụ cười, lúc trước, khi nương mang thai hắn, chắc cũng hạnh phúc như vậy, rồi chờ mong hắn sinh ra.

Thời gian lên đèn, trong cung có vẻ thập phần náo nhiệt. Các đại thần trong triều đều mang theo gia quyến đi vào trong cung, tham dự yến hội mà Hoàng Thượng Lưu Hoài Diệp tuân theo”ý chỉ” của Quốc Công đại nhân, vì đại thiếu gia Bạch Hãn Triệt cử hành đón gió. Đã đón gió, vậy thì người tối quyền thế nơi hậu cung, Quốc Công đại nhân, tự nhiên sẽ xuất hiện, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, mỗi người đều khấp khởi hy vọng đêm nay có thể đạt được Quốc Công đại nhân ưu ái, từ nay về sau một bước lên mây, như đám người Trầm Hành Chi.

“Hãn Triệt, đã chuẩn bị tốt chưa?”

Phủ hoa phục Lưu Tích Tứ từ bên ngoài chạy tiến vào.

“Tốt lắm.” Buộc hảo tóc Bạch Hãn Triệt xoay người, lập tức nghe được Lưu Tích Tứ thét chói tai.

“Hãn Triệt! Sao ngươi lại mặc thế này? Rất đơn giản nha, đêm nay chính là đón gió cho ngươi, có thể nào mặc một thân bạch y?”

Nói xong, Lưu Tích Tứ muốn đi đến lục lọi tủ quần áo của Hãn Triệt.

“Tích Tứ, xiêm y này là do chính tay phụ thân làm cho ta, đêm nay ta mặc là tối thích hợp.” Bạch Hãn Triệt giải thích vì sao hắn phải mặc bạch sam này, hắn vừa nói xong, Lưu Tích Tứ nhìn chằm chằm  thân xiêm y kia của hắn.

“Phụ thân...... làm cho ngươi?” Lưu Tích Tứ đi vào, tiến lên sờ soạng.

“Ân, thật vừa người, ta vẫn luyến tiếc mặc, cho nên đêm nay......”

“Phụ thân bất công!”

Bạch Hãn Triệt nói còn chưa hết câu, chợt nghe Lưu Tích Tứ kêu lên.

“Mặc kệ mặc kệ, ta cũng muốn phụ thân làm cho ta một cái, phụ thân làm thật là đẹp mắt, phụ thân bất công, phụ thân chỉ thích Hãn Triệt, không thích ta.”

Làm sao còn quản mặc đẹp hay không đẹp, Lưu Tích Tứ còn kém là chưa động thủ đem bạch sam trên người Bạch Hãn Triệt bác xuống mà mặc vào trên người chính mình. Cũng khó trách hắn nói cha bất công, cho dù là Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận cũng chưa vì bọn họ làm xiêm y, Bạch Hãn Triệt sợ là một cái duy nhất.

“Tích Tứ......” Bạch Hãn Triệt vội vàng trấn an, “Nếu không ngươi và ta luân phiên mặc?” Phụ thân thân mình không tốt, làm sao có thể tiếp tục làm xiêm y.

“Hảo, vậy thì hai ta mỗi người mặc một ngày, ngày mai ta mặc.” Lưu Tích Tứ lúc này mới cao hứng trở lại, nói, “Hãn Triệt, Thái tử ca ca làm cho hai ta cùng nhau đến đó.”

“Ân, đi thôi.” Sửa sang lại quần áo, Bạch Hãn Triệt và Lưu Tích Tứ cùng nhau rời đi.

Bạch Hãn Triệt vừa đến tràng, không đợi chư vị triều thần tìm cơ hội cùng hắn hàn huyên, Bạch Tang Vận liền đem hắn cùng Lưu Tích Tứ đến ngồi bên cạnh, vì không hy vọng hai đứa con này của chính mình tiếp xúc nhiều lắm với chuyện của triều đình.

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh phủ Thái tử phục cùng Vương gia phục chính thống, tương xứng với dung mạo tuấn dật, thân hình anh tuấn của bọn họ, câu đi không biết bao nhiêu trái tim của tiểu thư đến cùng các vị quan gia, bất quá tâm hai người không ở trên người các tiểu thư xinh đẹp như hoa kia, mà ở người ngồi bên cạnh phụ thân.

Bạch Hãn Triệt thấy được Đồng Đồng cùng Đồng Hàm Trứu, thấy được sinh phụ, thấy được Trạng Nguyên cùng Trương Dũng, duy độc không thấy Tiểu Tứ. Văn Trạng Nguyên cùng hắn trát trát nhãn tình, chỉ chỉ một vị tiểu cô nương cúi thấp đầu bên cạnh, rồi mới bính bính người nọ, tiểu cô nương ngẩng đầu khẩn trương nhìn về phía Bạch Hãn Triệt, lại vội ngượng ngùng cúi đầu. Bạch Hãn Triệt kinh ngạc cực kỳ, kia không phải Tiểu Tứ sao?!

“Trạng Nguyên nói Tiểu Tứ muốn vì ngươi đón gió, nhưng hắn lại không tiện vào lại trong cung, Trạng Nguyên liền hồ nháo mà đem hắn cải trang thành nữ hài tử mang vào đây.”

Biết nội tình Bạch Tang Vận ra tiếng, bất quá che giấu nguyên nhân vì sao đêm nay Tiểu Tứ nhất định muốn tới.

Bạch Hãn Triệt không chút nghi ngờ nhìn chăm chú Tiểu Tứ: “Phụ thân, con cũng chưa phát giác, Tiểu Tứ đĩnh tuấn.”

“Ha hả.” Bạch Tang Vận cười rộ lên, tiểu gia khoả trong bụng tựa hồ cũng cảm nhận được phụ thân vui sướng, đá đá hai chân.

Mười mấy năm trước, Bạch Tang Vận mang thai hơn hai tháng, vì tránh né Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương muốn xoá sạch đứa nhỏ, trốn tới biên quan, cho đến khi hắn sinh hạ đứa nhỏ mới trở lại kinh thành, cho nên trong triều rất ít có người gặp qua bộ dáng bụng to của hắn. Hiện giờ, Bạch Tang Vận lại có thai, nhưng hắn sớm là chủ nhân hậu cung, muốn gặp hắn khó càng thêm khó. Bởi vậy hôm nay, nhìn thấy Bạch Tang Vận đĩnh bụng xuất hiện, mọi người đều đứng dậy, khom người đón chào, nam tử truyền kỳ của Huệ Diệu Quốc này, vô luận khen chê, đều làm chuyện mà thường nhân khó có thể làm được. Các cựu thần rất nhiều năm trước từng phản đối hắn, lúc này trong lòng chỉ còn lại tôn kính.

Bạch Tang Vận thản nhiên cười, nhìn đứa con mặc xiêm y mà hắn thân thủ may, cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc. Lưu Tích Tứ vừa nãy cùng Bạch Hãn Triệt oán giận phụ thân bất công, thấy phụ thân như vậy, chưa đề cập chuyện xiêm y, sợ phụ thân thật sự hao tâm tốn sức vì mình mà may áo.

Nhân phùng việc vui tinh thần hảo, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đêm nay hưng trí rất cao. Phàm là cầu chúc bọn họ được công chúa, hai người đều là sắc mặt tốt, uống đến vui sướng, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nói thai này của Quốc Công tuyệt đối là tiểu công chúa, coi như mỗi người đều biến thành  thần y.

Rượu qua vài ly, Bạch Tang Vận buông đũa, nhìn vài lần Tôn Hạo Lâm, hắn hướng người bên cạnh nhắc: “Hoài Diệp, là lúc.”

Lưu Hoài Diệp lúc này mới nghĩ đến chính sự đêm nay, nâng tay ý bảo mọi người tĩnh thanh, lập tức bên dưới liền im lặng.

“Đêm nay, trẫm một là muốn cấp Hãn Triệt đón gió, hai là có một sự kiện muốn lúc này nói cho các ngươi, này cũng là ý của Quốc Công.”

Y vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Bạch Hãn Triệt cũng kinh ngạc nhìn về phía phụ thân, chuyện gì mà phụ thân phải ở trong này nói? Hắn không thấy được ánh mắt chuyên chú của mấy người kia dừng ở trên người hắn.

Thái giám tổng quản hai tay nâng một đạo thánh chỉ tiến lên vài bước, mọi người lập tức quỳ xuống nghe chỉ. Bạch Tang Vận ngồi ở tịch thượng, mỉm cười nhìn dưỡng tử quỳ gối trước mặt hắn.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Bạch Hãn Triệt mặc dù là dưỡng tử của Quốc Công, lại khắc tẫn hiếu đạo, cẩn thủ cấp bậc lễ nghĩa, lòng mang thiện niệm, được mọi người hết lời khen ngợi. Thả, Quốc Công thu dưỡng là lúc, đã đem Bạch Hãn Triệt hứa gả cho Thái tử cùng Vanh Vương, cố, trẫm đặc biệt phong Bạch Hãn Triệt làm Trung Đức Hầu, tập Bạch Quốc Công chi tước vị, vào ở đông cung, khâm thử.”

Thánh chỉ vừa ra, mọi người đều cả kinh, vào ở đông cung, ý tứ hàm xúc là Bạch Hãn Triệt sẽ thành Quốc Công thứ hai, chủ tử tương lai của hậu cung. Bạch Hãn Triệt lăng lăng nhìn phụ thân, nhìn phụ thân trên mặt thuỷ chung như một mỉm cười.

“Triệt nhi, mau tiếp chỉ.”

Bạch Tang Vận dựa vào tay Lam Khuyết Dương đứng lên, lấy qua thánh chỉ giao cho đứa con.

“Triệt nhi, phụ thân biết con không thèm để ý những thứ này, nhưng phụ thân suy tính trước sau, vẫn cho rằng, con đã theo Vận Tranh cùng Vận Vanh, thì phải có một thân phận gì đó mới được.”

Lau đi lệ chảy xuống của đứa con, Bạch Tang Vận cười dùng thanh âm mọi người đều có thể nghe được nói: “Triệt nhi, phụ thân không có chuẩn bị đồ cưới cho con, cũng không có chuẩn bị sính lễ cho con, cái này cho là vào cửa. Nhớ rõ đối hoàng bá cùng hoàng thúc, phải sửa miệng.”

“Cha, sang năm con sẽ cho Hãn Triệt sinh tôn tử cho ngài.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh một trái một phải nâng lấy Bạch Hãn Triệt, đắc ý dào dạt. Tối nay không chỉ là đón gió yến, còn là rượu mừng của bọn họ.

“Hảo, phụ thân sẽ chờ.” Bạch Tang Vận thâm cười, đứa con hắn thích nhất không bị người khác mang đi, điều này làm cho hắn cao hứng.

Ngồi ở vị trí xa xa Tôn Hạo Lâm cúi đầu trộm gạt lệ, gã càng không ngừng uống rượu, đêm nay, hắn nhìn đứa con “xuất giá”.

“Phụ thân......” Bạch Hãn Triệt nghẹn ngào.

“Triệt nhi, qua đó đi, đêm nay là hỉ yến của con, đi kính hắn một ly.” Bạch Tang Vận thấp giọng nói, Bạch Hãn Triệt khóc gật đầu, cầm lấy nước trà. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đương nhiên rõ ràng ý của cha, hai người theo Bạch Hãn Triệt đi đến trước mặt Tôn Hạo Lâm. Nhìn thấy bọn họ đi tới, Tôn Hạo Lâm trở mình bầu rượu, khoé miệng phát run.

“Phụ thân, người nọ là ai?” Lưu Tích Tứ không rõ Thái tử ca ca cùng Nhị ca vì sao phải bồi Hãn Triệt đi kính rượu thái y mới tới.

“Người nọ...... là trưởng bối của Triệt nhi.” Bạch Tang Vận thản nhiên nói, nhìn Tôn Hạo Lâm kích động uống xong rượu ba người kính hạ, nhìn gã vừa khóc vừa cười uống xong ly rượu đứa con tự mình rót đầy, nhìn gã nắm chặt tay đứa con lại không chịu buông ra, Bạch Tang Vận hơi hơi nở nụ cười.

“Tang Vận, đối Hãn Triệt, ngươi nên hoàn toàn yên tâm đi, từ nay về sau chính là chuyện của Vận Tranh cùng Vận Vanh.” Lưu Hoài Diệp không biết khi nào đi đến bên cạnh Bạch Tang Vận, Lưu Tích Tứ sớm chạy đến phía dưới cùng bọn trẻ các quan viên vung quyền đùa nghịch.

“Hoài Diệp, ngươi có biết?” Người này vẫn không hỏi hắn lai lịch Tôn Hạo Lâm.

Lưu Hoài Diệp hừ lạnh một tiếng, cúi đầu vuốt ve bụng Bạch Tang Vận: “Ta không nhiều công phu cùng hắn so đo như vậy, chờ tiểu công chúa của chúng ta xuất thế, ta cùng Khuyết Dương mang các ngươi đi Trạch Yên, nhất định có thể tức chết Thượng Quan Vân.”

“Hoài Diệp, đều qua nhiều năm như thế, ngươi còn nhớ lời nói vui đùa của Thượng Quan Vân.” Nên nói người này lòng dạ rộng mở hay là hẹp hòi đây?

“Kia đương nhiên, hắn cả ngày giựt giây ngươi rời đi chúng ta, hơn nữa nếu không phải tại hắn, ngươi cũng sẽ không gặp được Trầm Hành Chi!” Nhân cơ hội hướng người nào đó đang thảnh thơi uống rượu mà chém mấy nhát bằng mắt kiếm.

“Tang Vận gần đây cùng Trầm Hành Chi kết giao thân mật.” Lam Khuyết Dương mặt âm trầm, ôm lấy thắt lưng Bạch Tang Vận, ” Trong vòng một năm, không được gặp hắn.”

“Khuyết Dương......”

“Chúng ta đã muốn dung túng mấy tháng rồi!” Hai vị đố phu gầm nhẹ, lời nói rõ ràng rơi vào lỗ tai Trầm Hành Chi.

“Ai......” Trầm Hành Chi lắc đầu độc ẩm, không biết ngày mai Hoàng Thượng lại đem hắn phái đến nơi hoang man nào làm Huyện lệnh đây. Thôi thôi, sáng nay có rượu sáng nay say, người nọ sẽ cứu hắn.

Kỳ thật...... Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Vương sở dĩ dấm chua hoả tràn đầy như vậy, thật sự không thể trách bọn họ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.