Vì sao toàn thân mình bất động, phụ thân phải đi, phụ thân không cần hắn!Chạy, mau chạy đuổi theo a. Hai chân thật nặng nề như mang đá, Bạch Hãn Triệt cố hết sức để chạy, chạy đuổi theo thân ảnh đang càng lúc càng xa, hắn không muốn người ấy bỏ lại hắn một mình.
“Triệt nhi, ngươi làm phụ thân vô cùng thất vọng rồi. Sao ngươi có thể cùng Vận Tranh, Vận Vanh làm ra loại việc vô đạo đức như thế, ngươi đã phụ sự chờ mong cùng yêu thương của phụ thân, ngươi thật là làm cho phụ thân thất vọng.” Giọng nói của phụ thân vô cùng thất vọng như truyền đến từ không trung, những lời này làm cho hắn sống không bằng chết.
Cha, không phải, không phải con... Phải.. Không... Không, cha, là con lỗi, phụ thân, là Triệt nhi lỗi, đừng không cần Triệt nhi, đừng bỏ lại Triệt nhi.
“Triệt nhi...” Lại là giọng nói của phụ thân truyền đến bên tai nhưng thanh âm lại cực kì ôn nhu, không hề có chút gì tỏ ra tức giận giống như vừa rồi.
“Phụ thân...” Gắt gao cầm lấy bàn tay đang đưa về phía hắn, hắn sợ hãi ôm lấy thân ảnh màu trắng kia, “Phụ thân... Đừng không cần Triệt nhi... Đừng tức giận với Triệt nhi...” Hắn thấy lạnh, lạnh lắm, phụ thân, Triệt nhi lạnh quá. Phụ thân, có thể hay không giống như trước đây ôm Triệt nhi như vậy.
“Phụ thân sẽ không tức giận với Triệt nhi, phụ thân cũng sẽ không không cần Triệt nhi. Triệt nhi...”
Phụ thân... Cứu cứu Triệt nhi...
Nắm chặt đôi bàn tay nóng hôi hổi của Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận thì thầm vào bên tai của hắn. Đi vào giấc ngủ không bao lâu, Bạch Hãn Triệt liền bắt đầu sốt cao, mấy ngày nay tâm tình phiền não cùng với vết thương phía sau hậu đình không ngừng tra tấn hắn, thấy hắn như vậy lòng Bạch Tang Vận cũng đau như cắt.
Sau khi cho hắn uống xong thuốc, Bạch Tang Vận đem Bạch Hãn Triệt không ngừng nói mê ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ trấn an, trên mặt là một tầng sương lạnh làm cho thái giám Hồng Tam đang hầu hạ bên cạnh cũng không dám đến gần.
“Phụ thân...”
“Phụ thân ở đây.”
“Phụ thân... Đừng không cần Triệt nhi...”
“Phụ thân vĩnh viễn sẽ không không cần Triệt nhi.”
“Phụ thân...”
Nhớ tới trước đây, hắn được phụ thân ôm lấy, cùng phụ thân thật ấm áp ở trong bồn tắm, phụ thân giúp hắn kì cọ thân thể, trò chuyện với hắn. Phụ thân luôn ôn nhu như vậy, luôn từ ái nhìn hắn, tựa như hắn chính là đứa con ruột thịt của ngài. Phụ thân chưa bao giờ mắng hắn, cho dù hắn có gây ra chuyện gì, phụ thân cũng chưa bao giờ trách cứ hắn, nếu….Nếu hắn là con ruột của phụ thân thật thì tốt biết bao, phụ thân sẽ vĩnh viễn cần đến hắn. Vận Tranh cùng Vận Vanh….cũng sẽ không đối với hắn làm cái loại sự việc kia.
“Triệt nhi... Phụ thân thực xin lỗi ngươi...” Lau đi nước mắt đang chảy dài trên khoé mắt của Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận trong mắt tất cả đều là tự trách. Tử không giáo phụ chi quá, Vận Tranh cùng Vận Vanh biến thành bộ dáng như hiện tại, tất cả đều là lỗi của hắn. Cố gắng nhịn xuống một cơn buồn nôn sắp trào ra cổ họng, Bạch Tang Vận không ngừng dùng ngôn ngữ nhẹ nhàng cùng động tác vỗ nhẹ trấn an dưỡng tử đang sốt cao mà hôn mê bất tỉnh. Cho dù không có thể dạy dỗ lại hai đứa con nghiệt tử kia, hắn cũng muốn bảo vệ cho đứa con tốt nhất của hắn.
“Quốc Công, hãy để cho nô tài chăm sóc cho đại thiếu gia.” Hồng Tam đứng ở bên giường nói. Sắc mặt của Bạch Hãn Triệt không tốt, Bạch Tang Vận nếu lại bệnh nữa thì phải làm sao.
“Ai dám đi thông tri Hoàng Thượng, Khuyết vương, còn có hai cái tên vô liêm sỉ kia, ta liền đem người đó đuổi ra cung.” Bạch Tang Vận đem toàn bộ oán khí bị dồn nén đã lâu phát tiết ra trên người của Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương, “Hãn Triệt là đứa con của ta, hắn bị bệnh, ta là cha chẳng lẽ không có thể chăm sóc hắn sao? Các ngươi đều đi ra ngoài!”
Gặp Bạch Tang Vận tức giận, Hồng Tam cùng các tiểu thái giám khác vội vàng lui đi ra ngoài. Hồng Tam nhỏ giọng dặn dò mấy tiểu thái giám vài câu, sau đó lặng lẽ ly khai Vĩnh Hoài cung.
Đợi sau khi Bạch Hãn Triệt bắt đầu xuất mồ hôi không hề nói mê, Bạch Tang Vận mới buông hắn ra. Mà khi hắn mới từ trên giường bước xuống, một cơn choáng váng ập đến làm cho hắn suýt chút nữa ngã xuống giường. Che lấy miệng nôn khan vài cái, Bạch Tang Vận dường như không có việc gì xoa xoa tay, cũng không có gọi thái y đến. Gần đây thân thể hắn xảy ra vấn đề, nhưng hắn không thể tìm thái y, nếu hắn thật sự bị bệnh, mấy người kia còn không dựa vào cớ này mà đem Hãn Triệt rời đi sao, mà hắn cũng vì thế sẽ bị giữ chặt, không thể làm gì được nữa. Khi đó, Hãn Triệt nhất định sẽ bị hại chết trong tay của hai tên nghiệt tử ấy.
“Nô tài cung nghênh Hoàng Thượng.”
Nghe được gian ngoài truyền đến tiếng vang, Bạch Tang Vận liền trở mặt lạnh lùng.
“Ai lại cùng ngươi mật báo?” Đứng ở bên giường, Bạch Tang Vận trên người tràn đầy lửa giận, “Xem ra lời nói của ta ở trong cung không có chút trọng lượng nào. Cũng khó trách hai đứa con chưa bao giờ đem lời của ta để ở trong lòng.”
Bạch Tang Vận là một người có tâm tính hiền lành, hắn rất ít khi nổi giận như vậy. Lưu Hoài Diệp hướng về phía sau xua tay làm cho bọn nô tài lui ra, đi đến trước mặt Bạch Tang Vận đem người đang vô cùng tức giận và khổ sở ôm vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Tang Vận, nếu ngươi tức giận có thể đánh ta cho hả giận, cứ để như vậy làm tổn hại đến thân thể, ngươi bảo ta phải làm sao đây?”
Nghĩ đến những lời nói mê sảng của đứa con đang nằm trên giường, Bạch Tang Vận trong lòng đau như dao cắt.
“Ta muốn đem Hãn Triệt đi.”
Không dám làm cho Bạch Tang Vận tức giận thêm, Lưu Hoài Diệp lập tức nói: “Được, ngươi nghĩ muốn như thế nào, ta đều đáp ứng.”
“Chuyện này ngươi cùng Khuyết Dương phải hứa với ta là không nói cho hai tên nghiệt tử kia biết. Ta muốn an bài Hãn Triệt rời đi kinh thành, nếu còn để tiếp tục như vậy, Hãn Triệt sớm muộn gì cũng bị hủy ở trong tay bọn họ.”
“Hảo, ngươi nói thế nào thì làm thế ấy đi. Ta cam đoan lần này sẽ không nuông chìu mà cho bọn họ dính vào.” Thấy Bạch Tang Vận lửa giận có phần giảm xuống, Lưu Hoài Diệp vội vàng hướng phía phòng ngủ mà Bạch Tang Vận đang ngồi đi đến, “Tối nay vẫn là để cho bọn nô tài chiếu cố Hãn Triệt đi. Nếu ngươi vì mệt mà sinh bệnh, Hãn Triệt sẽ tự trách chính mình. Hai thằng nhãi con kia càng ngày càng quá phận, lần này ta nhất định giúp ngươi trừng trị bọn họ.” Lưu Hoài Diệp trong lời nói rất đỗi chân thật, tuy rằng hắn rất cưng chìu nhi tử, nhưng điều kiện tiên quyết là đứa con không thể làm cho Tang Vận tức giận. Hiện tại đứa con chọc cho Tang Vận giận đến như vậy, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Không, ta phải ở trong này trông chừng Hãn Triệt.” Bạch Tang Vận ngồi xuống, không có ý định rời đi, “Tìm cho Hãn Triệt hai người đáng tin cậy. Mau chóng an bài Hãn Triệt ra cung.”
“Tang Vận, chuyện này ta sẽ giúp ngươi an bài, ngươi cứ yên tâm.” Lưu Hoài Diệp kéo Bạch Tang Vận tựa vào người hắn, “Tang Vận, để cho thái y xem mạch cho ngươi một cái đi, khí sắc của ngươi so với Hãn Triệt còn kém hơn đó.” Nếu là bình thường, Lưu Hoài Diệp căn bản sẽ không cùng Bạch Tang Vận thương lượng, trực tiếp tuyên thái y đến. Nhưng mà giờ phút này, Lưu Hoài Diệp sợ nếu có chút sơ suất, làm cho Bạch Tang Vận đem hắn đuổi ra cung, một tháng không được đi vào.
“Không cần.” Bạch Tang Vận từ chối thẳng thừng, hơn nữa không chút nào thỏa hiệp nói, “Hãn Triệt mà tốt, ta tự nhiên sẽ tốt thôi.”
Bạch Tang Vận trả lời làm cho Lưu Hoài Diệp khó xử, nhưng sắc mặt Bạch Tang Vận vẫn đang không tốt, hắn cũng chỉ có thể tìm cơ hội khác.”Kia... Tang Vận, ta ở chỗ này cùng ngươi. Ngươi phải đáp ứng ta, chờ Hãn Triệt bớt sốt, ngươi phải đi nghỉ ngơi.”
“Ân.” Bạch Tang Vận gật đầu đáp ứng.
Cả người ra đầy mồ hôi, sáng sớm ngày thứ hai Bạch Hãn Triệt liền hạ sốt. Tỉnh lại gặp phụ thân ngồi ở bên người hắn, sắc mặt trắng bệch, Bạch Hãn Triệt không để ý chính mình hãy còn suy yếu bật ngồi dậy:”Cha?” Hắn không biết suốt một đêm bị sốt, Bạch Tang Vận cũng đã thức suốt đêm bên hắn.
Bạch Tang Vận sờ sờ cái trán của hắn, đem hắn ấn quay về trên giường, lấy chén thuốc đã được chuẩn bị sẵn nói: “Triệt nhi, uống thuốc trước đi. Thái y nói ngươi thân mình rất yếu, phải hảo hảo tĩnh dưỡng. Uống thuốc xong thì ngủ thêm một chút đi.”
Bạch Hãn Triệt một chút cũng không ngại khổ mà đem thuốc uống cạn, biết rõ tác dụng của thuốc hắn lập tức biết chính mình vì sao toàn thân vô lực.”Cha... Ngài có phải hay không...” Chăm sóc ta suốt một đêm? Bạch Hãn Triệt không dám hỏi hết câu. Nghĩ đến loại khả năng này, Bạch Hãn Triệt trong lòng vừa lo lắng, nhưng cũng vừa cảm thấy có chút ngọt ngào.
“Đại thiếu gia, chủ tử đã thức suốt đêm lo cho ngươi. Ngươi mau khuyên nhủ chủ tử, làm cho hắn đi nghỉ ngơi đi.” Hồng Tam bắt lấy cơ hội chen vào nói. Bạch Tang Vận trách cứ trừng mắt, nhìn hắn liếc mắt một cái, Bạch Hãn Triệt vừa nghe qua rất đỗi lo lắng.
“Cha!” Bạch Hãn Triệt liền muốn xuống giường, phụ thân như thế nhưng thật sự đã chăm sóc hắn một đêm.
“Triệt nhi.” Đè lại thân mình Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận hướng hắn cười cười, “Cha không có việc gì. Ngươi hạ sốt là tốt rồi. Ngươi cứ ở chỗ này nằm nghỉ, cha đến chỗ của phụ hoàng ngươi một chút.” Biết chính mình không đi không được, Bạch Tang Vận phân phó nói, “Hồng Tam, xem trọng đại thiếu gia. Nhớ kỹ, không được để bất luận kẻ nào quấy rầy đại thiếu gia nghỉ ngơi. Chuyện đêm qua, ta không truy cứu, nhưng nếu lần này ngươi còn đem lời nói của ta như là gió bên tai, ta liền cùng đại thiếu gia ra ngoài cung ở.”
“Chủ tử, nô tài cũng không dám … nữa. Nô tài nhất định sẽ không làm cho người ta quấy rầy đại thiếu gia nghỉ ngơi.” Hồng Tam quỳ trên mặt đất tát vào mặt mình hai cái nói. Bạch Tang Vận làm cho hắn đứng lên, rồi mới cởi xuống một khối chim trả mà hắn đeo trên cổ đã lâu đeo vào cổ cho Bạch Hãn Triệt, “Triệt nhi, phụ thân không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi. Ngươi cứ yên tâm mà ngủ đi. Khối ngọc này, coi như là phụ thân đang ở bên cạnh ngươi.”
“Cha...” Bạch Hãn Triệt nghe không hiểu lời của phụ thân là có ý gì, chính là kích động ôm chặt lấy phụ thân, không muốn cho phụ thân rời đi, hắn quyến luyến nhất chính là sự ấm áp trên người phụ thân. Buông phụ thân ra, Bạch Hãn Triệt đem khối chim trả cẩn thận thu vào trong vạt áo.
Sờ sờ đầu Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận đứng dậy mang thân mình mỏi mệt ly khai. Bạch Hãn Triệt nằm xuống, chờ những người khác rời đi, lại lấy ra điêu long phượng chim trả, gắt gao nắm ở lòng bàn tay. Đột nhiên một trận ủy khuất tràn đến làm cho hắn trốn vào trong chăn không tiếng động khóc lên. Trước đây, hắn cũng có một khối ngọc bội, một khối ngọc bội phụ thân cho hắn. Kia khối ngọc bội bị người đoạt đi cũng chém thành hai nửa. Mà này khối ngọc bội, hắn có năng lực có được bao lâu?
.........
Ở trong cung vài ngày, Bạch Hãn Triệt sắc mặt rõ ràng chuyển biến tốt đẹp. Trái ngược với hắn, Bạch Tang Vận sắc mặt lại càng ngày càng kém, ăn uống cũng trở nên thật không tốt. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương vài lần tuyên thái y cho hắn khám và chữa bệnh, Bạch Tang Vận đều rất không khách khí cự tuyệt, liền ngay cả Bạch Hãn Triệt muốn vì hắn xem bệnh, hắn cũng không đồng ý. Mấy ngày liền nôn khan cùng tinh thần không tỉnh táo làm cho Bạch Tang Vận biết chính mình bị bệnh, nhưng hắn không muốn cho thái y xem, hắn bị bệnh thì đứa con sẽ bị đưa đi.
Bạch Hãn Triệt xem ở trong mắt, lo ở trong lòng. Hắn tự mình xuống bếp nấu cho Bạch Tang Vận những món ăn thật ngon miệng, làm cho hắn có thể ăn nhiều một chút. Lưu Vận Tranh, Lam Vận Vanh cùng Lưu Tích Tứ cũng phá lệ im lặng nhu thuận, nhất là Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh, sau khi ở thu được cảnh cáo của phụ hoàng cùng phụ vương, không hề có can đảm ở trong cung mà ngang nhiên khi dễ Bạch Hãn Triệt.
Cầm trong tay một chén cháo trắng nấu với bạch quả, Bạch Hãn Triệt cước bộ vội vàng chạy tới Vĩnh Hoài cung. Nhị thúc không ở kinh thành, phụ thân lại không biết vì sao cự tuyệt không chịu cho thái y xem mạch. Hắn tuy rằng ngu ngốc, cũng nhìn ra là phụ thân tức giận, cho nên hoàng thúc cùng hoàng bá không dám bức phụ thân xem thái y. Là ai làm cho phụ thân tức giận... Bạch Hãn Triệt hai tay run lên, chẳng lẽ... Nghĩ đến khả năng này, Bạch Hãn Triệt lập tức lắc đầu, sẽ không đâu, nếu là như vậy thì phụ thân mấy ngày sẽ không như vậy thương yêu hắn, so với trước đây còn thương yêu hơn. Chẳng lẽ là hoàng thúc hoặc là hoàng bá chọc giận phụ thân? Bạch Hãn Triệt lo sợ bất an đoán già đoán non. Trong lòng thầm nghĩ Nhị thúc sau khi thu được tin của hoàng thúc có thể sẽ sớm trở về một chút, hiện tại cũng chỉ có Nhị thúc mới có thể khuyên được cha.
“Đại thiếu gia.”
Nghe được có người nhỏ giọng gọi hắn, Bạch Hãn Triệt vội che giấu tâm tư ngẩng đầu nhìn lên, là một tiểu thái giám mà hắn không biết mặt.
“Thái tử gia lệnh cho nô tài đến truyền lời cho đại thiếu gia: ngài có phải hay không cần phải trở về.” Tiểu thái giám hơi cúi thân mình ở bên người Bạch Hãn Triệt thấp giọng nói, sau đó làm bộ như vô sự lập tức rời đi. Bạch Hãn Triệt đứng ở tại chỗ, cả người cứng đờ, trên mặt trắng bệch không còn chút máu... Hắn ở trong cung có vài ngày? Tính tính không sai biệt lắm chừng bảy tám ngày. Là nên đi trở về, bằng không bọn họ sẽ rất tức giận. Hắn chưa từng nghĩ tới có thể vẫn ở tại trong cung chăm sóc phụ thân. Những ngày ở trong cung là những ngày hạnh phúc nhất của hắn. Chính là phụ thân thân mình không tốt, hắn thực không nghĩ sẽ ra cung.
Cầm chén cháo đi vào Vĩnh Hoài cung, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong tim, Bạch Hãn Triệt mỉm cười đi vào nội gian, đem chén cháo đến bên cạnh người đang ngồi, đặt xuống bàn nói:”Cha, đây là chén cháo mà con tự tay nấu cho ngài, ngài nếm thử một chút đi.”
Đang gảy huyền cầm, Bạch Tang Vận dừng lại, cầm lấy chén cháo, ngửi ngửi nói: “Rất thơm, nghe thấy là muốn ăn ngay.”
Nghe được phụ thân khích lệ, Bạch Hãn Triệt ngồi chồm hỗm ở bên chân Bạch Tang Vận, ỷ lại dựa thân vào. Đợi cho phụ thân sau khi ăn được một nửa chén cháo, hắn mở miệng nói: “Cha, con... Nên ra cung.”
Bạch Tang Vận ngừng lại, nhíu mày hỏi: “Sao vậy hảo hảo muốn xuất cung? Không muốn ở trong cung chăm sóc phụ thân à?”
Bạch Hãn Triệt lập tức lắc đầu, cười nói: “Cha, y quán của con đã đóng cửa mấy ngày rồi. Con nghĩ muốn trở về nhìn xem, con cũng không yên lòng này người bệnh.” Hắn thực ích kỷ, người hắn muốn trị liệu thật ra chỉ có phụ thân, hắn mở y quán cũng là vì phụ thân tích phúc.
Chăm chú nhìn Bạch Hãn Triệt sau một lúc lâu, Bạch Tang Vận gật đầu đáp ứng, hắn hiểu được này cũng không phải là ý muốn của dưỡng tử. Hắn có thể đem hắn mạnh mẽ ở lại trong cung, nhưng kết quả người chịu khổ vẫn là Hãn Triệt. Bất quá không quan hệ, Hãn Triệt rất nhanh sẽ có thể thoát khỏi hai tên vô liêm sỉ kia.
“Triệt nhi, ngươi ra cung cha không phản đối, dù sao ngươi cũng có việc của ngươi, cha luôn ủng hộ ngươi mở y quán. Bất quá, ngươi mỗi ngày phải vào cung bồi phụ thân nửa ngày.”
Vừa nghe phụ thân còn cho hắn mỗi ngày tiến cung, Bạch Hãn Triệt cao hứng phá hủy.
“Ân!”
Nhìn Bạch Hãn Triệt thoải mái tươi cười, dạ dày Bạch Tang Vận lại bắt đầu khó chịu, hắn nên làm như thế nào mới có thể bồi thường việc hắn đối với dưỡng tử không tốt, làm cho hắn thua thiệt, hắn thật là đứa con tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]