Chương trước
Chương sau
20

Ngày ta đến gặp Lý Khâm, cũng là ngày hiếm hoi mà trời đổ nắng.

Gia Luật Tranh tiến tới,ta treo chiếc túi mà ta đã thêu mấy ngày nay lên người hắn, hắn dường như không để ý nên quay người bỏ đi.

Lý Khâm từng là trợ thủ đắc lực của Từ tướng quân, Từ Hoài Nham năm đó xuất phát từ doanh trại Đại Châu, rơi vào bẫy giặc, không bao giờ quay trở lại, đó cũng là kế hoạch của hắn.

Nhưng hiện tại, ngôi nhà hắn lại ở gần với dinh thự của Từ cựu tướng quân.

“Hằng đêm ngươi không gặp ác mộng à?” Ta hỏi hắn.

Lý Khâm bị đánh thuốc mê không thể cử động nhìn ta cười ngạo nghễ: “Công chúa còn sống, thật là may mắn. Nghe nói đám người Bắc Yến đó hung bạo, khát máu, khi giết người không ghê tay. Thật may ngươi không bị hành hạ đến chết”.

Ta xoay con dao găm trong tay, bình tĩnh nói: “Nhờ có ngươi mà ta mới có thể đứng được ở đây.”

Hắn ta nhìn con dao của ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi dám giết ta sao? Ngươi không sợ Hoàng đế Đại Yến sẽ để ngươi đổi mạng này lấy mạng khác sao? Cho dù có giết ta, ngươi cũng không thể sống sót! "

Lúc này, ta quá lười để hỏi hắn những câu hỏi không cần thiết về việc tại sao hắn lại phản bội Đại Chu và liệu hắn có ăn năn hối lỗi hay không.

Ta đến gần Lý Khâm, nắm lấy mái tóc dài của hắn và dùng hết sức lực kéo hắn đến trước của Từ phủ. Ta ngẩng cao đầu, đá vào đầu gối hắn ta, khiến hắn ta quỳ xuống.



"Đáng lẽ ta nên trực tiếp giết ngươi, ta không nên cho ngươi cơ hội dang chân ra quyến rũ Gia Luật Tranh, con điếm này!"

Con dao cực kỳ sắc bén đâm mạnh vào ngực hắn, khuấy động và xoay tròn giữa sự vùng vẫy và la hét của hắn.

Máu hôi thối trào ra, nhuộm đỏ tay và má ta.

Ta bình tĩnh rút lưỡi dao ra, rút lưỡi ra khỏi ngực hắn.

Làm xong tất cả những việc này, ta ngồi cạnh thi thể Lý Khâm, toàn thân đầy máu, nhìn về phía Từ phủ cách đó không xa.

Ta còn nhớ năm mười ba tuổi, ta và hoàng huynh nằm trên tường của Từ phủ, lén lút theo dõi Từ Hoài Nham.

Lúc đó hắn mới mười ba tuổi, không hiểu sao hắn đọc sách thánh hiền nhưng vẫn quyết định nhập ngũ.

Khi chúng ta nằm trên tường quan sát, thấy hắn đang loay hoay cầm cung, tài thiện xạ của hắn rất thất thường.

Ta và Hoàng huynh cười lớn, nhưng Từ Hoài Nham nhận ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn chúng ta, tai và má đều đỏ bừng.

21

Một nhóm người xông vào, dẫn đầu là nhị hoàng tử của Bắc Yến, theo sau là Gia Luật Tranh.

Trong triều, hai người luôn đấu đá lẫn nhau, nếu đêm nay người của Thái tử giết chết Lý Khâm, đối phương sẽ tìm cớ để gây khó dễ

Nỗ Mục Cáp ra lệnh cho binh lính bắt ta.

Khi đó Gia Luật Tranh mới rời mắt khỏi ta, lạnh lùng nói: "Ta sẽ tự mình xử lý người của mình."

Ta nhớ mình đã từng nói với hắn rằng ta yêu sự sạch sẽ, không thể chịu được bụi bẩn.

Hắn không biết nhớ ra từ lúc nào nên lấy chiếc khăn tay trên người ra lau từng chút máu trên mặt và tay ta.

"Đưa nàng ấy về."



Gia Luật Tranh đứng dậy, ra lệnh cho cận vệ hộ tống ta rời khỏi nơi này.

Khi đi ngang qua hắn, ta dừng lại một bước, ngước nhìn hắn nhưng hắn thực sự không muốn nhìn thấy ta nữa.

Sau này, ta tự hỏi liệu hắn có thể biết rằng đây là lần cuối cùng ta và hắn gặp nhau, nếu biết thì liệu hắn có sẵn lòng nhìn lại không.

Khi ta trở lại cung điện một lần nữa, cảm thấy bình yên.

Gia Luật Tranh có lẽ đã hoàn toàn thất vọng với ta, sau đêm đó hắn không bao giờ quay lại nữa.

Ta nhìn chiếc giường gỗ nhỏ trong góc và mấy món đồ chơi trẻ con.

Hồi ức như thủy triều dội về. Ngày đó, hắn háo hức tự tay làm những đồ chơi nhỏ bé, tự tay làm một chiếc nôi trẻ con,…

Máu trào ra từ cổ họng, ta nhặt chiếc khăn tay lên lau cẩn thận.

Có lẽ Gia Luật Tranh cũng đang nghĩ xem nên xử lí ta thế nào.

Ta đã sống một đời vô dụng, vậy nên ta muốn khoảng thời gian cuối này có thể đánh đổi nó lấy thứ gì đó.

Vào ngày thứ ba, ta mặc một trong những bộ trang phục đẹp nhất của Đại Chu, giống như màu của bộ trang phục khi phụ hoàng sắc phong ta làm đại công chúa.

Sau khi ngồi xuống, ta trải một tờ giấy ra, bắt đầu viết.

Kể từ ngày người Yến nắm quyền kiểm soát Trung Nguyên, mọi thứ dường như thay đổi thật nhanh.

Nhưng nếu Sóc Vân, Cửu Châu có thể trở về nhà Hán, như vậy người Hán ít nhất có thể chiếm giữ một vị trí nhỏ trong thiên hạ, sẽ không còn bị ức hiếp như bây giờ.

Một vài tập Kinh Phật trước kia giờ đây có thể phát huy được tác dụng.

Nhưng bây giờ, ta quá mệt mỏi.

Mẫu hậu, Chiêu Dương chỉ có thể làm được việc này thôi, đừng trách Chiêu Chiêu được không?

Đông cung cách nơi này không xa. Dường như ta nghe có tiếng ai đó gọi ta.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, để tìm kiếm hình bóng đó.

"Chiêu Chiêu..."

Đó là phụ hoàng, mẫu hậu và cả huynh đệ tỉ muội của ta nữa.

Mẫu hậu đã lâu không gặp,người rơi vài giọt nước mắt, khóc nói: "Chiêu Dương, sao... sao ngươi lại đến sớm như vậy..."

Ta đi theo những âm thanh đó, càng về sau càng rõ ràng, còn có những âm thanh buồn thảm như máu chảy ra, cố gắng hết sức để kéo ta lại.

Một người khác gọi ta: “Tống Chí Chiêu…”

Ta ngơ ngác quay lại và nhìn thấy một màn sương trắng rộng lớn.

Với vẫy tay nhẹ nhàng về phía đó, xua đi những giọng nói đó và bước về phía trước mà không ngoảnh lại.

Gia Luật Tranh, nếu có kiếp sau nhất định đừng gặp lại ta nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.