Lời nói của hắn đã tác động đến Tiếu Triệt, hắn đẩy cửa phòng ra, đi vào trong.
Tiếu Triệt hốt hoảng đứng ngoài cửa, nhìn thấy hắn cầm lên một cây nến, đi hướng về phía chiếc giường nhỏ, nhẹ nhàng đặt nến trên một cái bàn. Trên bàn có bình hoa hồng trắng đã khô héo, chấn động nhỏ làm vài cánh hoa úa tàn lả tả rơi xuống, xoay mấy vòng rồi rớt vào trong cái gạt tàn thuốc bên cạnh.
Ngọn nến dần dần yên ả, ánh lửa thoáng trở nên to hơn.
Vầng sáng hình tròn kéo dài hình bóng của người thiếu niên, cũng thắp sáng đường nét của người đang nằm trên giường.
Cậu thấy cha bị một miếng vải đen bịt kín hai mắt, hai tay bị cà vạt buộc chặt, cơ thể trần trụi đang nằm ngửa trên giường, áo ngủ, ga trải giường cái thì che nửa thân dưới ông, cái lại bừa bộn vắt ngang xuống đất, buông thõng trên tấm thảm tối đen.
Mà thiếu niên thì lại ngồi trên giường, bình yên nhìn về phía Tiếu Triệt ở cửa, bên khóe miệng mang theo ý cười.
Sau đấy, Tiếu Triệt thấy hắn ưu nhã giơ cánh tay trắng bệch, gần như là bệnh trạng lên, ngón tay thon dài tựa như sóng lớn chập trùng, ung dung từ trên trán của cha, phất qua mũi, rồi từ cằm chậm rãi lướt xuống, đến hầu kết, trải qua xương quai xanh, cứ từ từ, kiên nhẫn miêu tả đường nét của ông…
Đầu ngón tay hắn vốn dĩ không hề chạm vào da thịt cha, hắn chỉ như đang dùng ngón tay biểu diễn lại một khúc nhạc nào đấy mà thôi.
Thế nhưng, động tác khiêu khích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thuc/93466/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.