- Hống hống hống rống rống!!!
Mắt thấy Vương Bảo Nhạc sắp sửa đóng cửa lại, Vượn Kim Cương lập tức sốt ruột như phát điên đến nơi, nó lại gầm gừ dữ dội, liên tục đánh đùng đùng lên cửa động phủ, khiến cho không ít người chú ý tới.
- Vượn Kim Cương á?!!
- Sao nó lại tới đây chứ!!
- Đây là... động phủ của Vương Bảo Nhạc mà? Nó đánh tới tận cửa à?
Các học sinh Pháp Binh Các thấy thế đều hít khí lạnh, vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên muốn ở lại hóng hớt, nhưng khi thấy bộ dạng điên cuồng cảu Vượn Kim Cương thì không ai dám tới gần, chỉ đành đứng từ xa nhìn qua.
Thấy cửa động phủ của mình đã bị nó đập rung rinh liên hồi, Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái, mở hí cánh cửa ra một chút rồi trừng mắt nhìn nó.
- Rốt cuộc mày muốn cái gì đây hả?
- Hống hống hống!!
- Nhưng tao thật sự không hiểu mày nói gì mà.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, lúc này con Vượn Kim Cương kia đã nổi khùng thật sự, nó nhảy tưng tưng ở bên ngoài động phủ, vừa đấm ngực vừa xoay người, giống như đang rất cố gắng vậy.
Cảnh này chẳng khác gì sấm sét nổ tung trong đầu của mọi người xung quanh.
- Má ơi, tuyệt chiêu sát thủ của nó kìa!
- Đậu xanh, mau rút lui thôi!!!
Da đầu của Vương Bảo Nhạc cũng tê rần lên, biết không thể đùa dai được nữa, vậy nên hắn vội mở lời.
- Được rồi được rồi, tao hiểu ý của mày rồi.
Hắn vừa nói xong thì con Vượn Kim Cương kia lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thon-nhan-gian/660934/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.