Sa mạc buổi hoàng hôn thế này giống như được phủ thêm một tầng đỏ rực, có thể trông thấy loáng thoáng một vài đoạn xương thú ở trên mặt đất, từng cổ sóng nhiệt liên tục ập vào mặt, như thể muốn nướng cháy tất cả.
Có một cỗ uy áp cực kỳ kinh người lan ra từ trong sa mạc, khiến cho ngay cả khí cầu cũng lắc lư không yên, nhất là tầng bên ngoài lại xuất hiện một số dấu hiệu như bị đốt cháy.
Dường như nhiệt độ ở nơi này đã đạt đến một trình độ kinh người nào đó, một khi rời khỏi tầng bảo vệ của khí cầu thì e là nước trong cơ thể sẽ lập tức bốc hơi, gây nguy hiểm đến cho tính mạng.
Cảnh tượng này khiến cho đám học sinh trên phi thuyền giật mình, ánh mắt của Trác Nhất Phàm lóe lên, Triệu Nhã Mộng thì vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng sâu trong ánh mắt đã có lam quang lóe lên, những người khác cũng có phản ứng riêng.
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc cũng trở nên dồn dập hơn, hắn lùi lại vài bước, vô thức tránh xa lan can của khí cầu. Cũng may trong cổ sóng nhiệt dữ dội kia nhanh chóng truyền đến cảm giác mát mẻ, sau khi trung hòa nhiệt độ xong thì phần bị đốt cháy của khí cầu cũng ngưng hẳn và tự động khôi phục, lúc này mọi người mới thôi hồi hộp.
Dần dần, phía xa trong tầm nhìn của họ có thể thoáng thấy xuất hiện một ốc đảo lớn!
Phạm vi của ốc đảo này rất lớn, giống như tự tạo thành không gian, bên trong như thể có nước có non,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thon-nhan-gian/660832/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.