- Vương Bảo Nhạc, nhìn thấy chưa, bây giờ Trần Binh phất rồi, nghe nói sau khi tốt nghiệp dù không thi đậu vào đạo viện nào hết, nhưng dựa vào quan hệ trong nhà nên cũng kiếm được một chức vụ ngoài biên chế của liên bang trong thành Phượng Hoàng chúng ta đấy.
Ngồi bên cạnh Vương Bảo Nhạc là một tên nhỏ con húi cua, lúc này thấp giọng bỏ nhỏ vào tai Vương Bảo Nhạc.
- Giỏi lắm à.
Vương Bảo Nhạc gật đầu, thấy thức ăn cũng không tệ, buổi trưa hắn cũng chưa ăn cơm cho nên cầm đũa ăn một chút.
Sau khi bạn bè đều đến đông đủ thì bàn cơm lập tức trở nên náo nhiệt hẳn l;ên, bạn bè trêu chọc lẫn nhau, nhắc lại mấy chuyện cũ vui vẻ khi còn đi học, lâu lâu lại cười vang lên.
Vương Bảo Nhạc cũng tham gia chuyện trò, nhưng dần dần hắn lại thấy là lạ, phần lớn bạn học cũng không khác gì so với trước, nhưng vẫn có vài kẻ cứ thích gợi dề tài để khoe khoang thành tựu của bản thân, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc nghe mà thấy bực mình.
Nhất là cái tên Trần Binh mặc đồ vest ra vẻ đằng kia, cứ nói gần nói xa khoe khoang thân phận nhân viên liên bang của mình, bảo rằng có thể đặt chỗ được ở chỗ này cũng là nhờ thân phận của hắn, lại còn lôi nhẫn truyền âm ra liên tục truyền âm, giọng điệu ra vẻ răn dạy cấp dưới, làm như mình bận rộn lắm không bằng.
Thế thì thôi đi, còn có một tên thi vào đạo viện Thánh Xuyên trong tứ đại đạo viện, hắn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thon-nhan-gian/660797/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.