Lương Chấn dọn dẹp xong, tắt đèn ngủ, bò lên giường ôm Tống Đình từ phía sau, bàn tay đưa về trước vuốt nhẹ môi cậu, thấp giọng nói: "Không ăn cơm, lỡ chết đói thì làm sao bây giờ?"
Tống Đình lắc đầu, ghét bỏ ngón tay của hắn, "Ừ" một tiếng không cho sờ.
Lương Chấn không sờ môi cậu nữa, bàn tay luồn xuống dưới mò mẫm thân thể trần trụi của cậu. Tống Đình tức giận đạp hắn, Lương Chấn cười một tiếng, phần ngực chấn động đến lưng Tống Đình khiến cậu ngứa ngáy.
"Chiều nay bác sĩ đến kiểm tra một chút, được không?" - Lương Chấn ôm cậu thật chặt, lúc nói chuyện môi hắn nhẹ nhàng cọ lên gáy Tống Đình: "Buổi sáng em ăn nhiều một chút, buổi chiều bác sĩ đưa thêm ít thuốc cho chúng ta, nghe không?"
Tống Đình không chịu nói chuyện, chỉ nằm im trong chăn nghe Lương Chấn nói một mình.
Lương Chấn nắm hai tay cậu, gần như năn nỉ mà nói: "Vừa nãy em gọi anh thế nào, gọi lại tiếng nữa đi."
Lương Chấn biết cậu sẽ không trả lời, ôm Tống Đình cẩn thận. Lúc sắp ngủ, trong đêm tối tĩnh lặng, hắn nghe được một tiếng rất nhỏ: "Anh ơi."
Hắn đè lại trái tim đang nhảy lên ầm ầm, siết chặt Tống Đình: "Gọi chồng đi."
Lần này Tống Đình giả vờ không nghe thấy, Lương Chấn cũng không tiếp tục đòi hỏi nữa, hạnh phúc như vậy đã đủ lắm rồi. Hắn dựa càng sát vào cậu, cảm nhận nhịp tim của hai người đập trùng nhau. Một lát sau, Tống Đình chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu/2422487/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.