Trong phòng bệnh, máy móc trên người Tống Đình phát ra từng tiếng kêu có quy luật. Lương Chấn ngồi bên cạnh, không dám nắm tay cậu, chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cậu.
Mưa vẫn chưa dừng lại, dường như ông trời cũng đang không chịu đựng được nữa, dội một chậu nước thật lớn xuống trần gian.
Trong tiếng mưa rơi ồn ào, Lương Chấn lại thấy yên tĩnh vô cùng. Con người vốn không chịu được yên tĩnh như thế, bởi thời khắc này con người ta thường nhớ đến những chuyện không vui. Hắn muốn xua đi cảnh tượng Tống Đình đang nằm trong vòng tay hắn, đột nhiên giãy dụa nôn ra máu, vậy mà cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại không tha cho hắn, kéo theo rất nhiều khung cảnh khác trong quá khứ.
Hắn nhớ tới Tống Đình năm mười ba tuổi chạy trên con thuyền buôn lậu đi khắp Hương Cảng, đến bây giờ con thuyền ấy vẫn còn nơi đó.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên được nói chuyện cùng Tống Đình, cậu trả lời tên con mèo của cậu: Sylvia, giọng cậu rất êm tai, đến bây giờ hắn vẫn không hề quên.
Hắn nhớ tới cảnh đi tìm Tống Đình trong sòng bạc tại Cửu Long. Tống Đình ngồi trên bàn hưng phấn hò hét chia bài, thua sạch. Hắn dùng danh tiếng của mình tại Hương Cảng vay tiền cho cậu chơi. Cuối cùng, sau khi rời khỏi đó, hắn nhận được nụ cười đầu tiên của cậu.
Hắn nhớ tới Tống Đình khi mới đến nhà hắn dưỡng thương, thời gian đó mỗi ngày cậu đều tốt lên, mỗi ngày một khỏe hơn, hắn nhìn cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu/2422482/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.