Cũng sắp đến trưa rồi, bây giờ sếp mới ung dung đến, Cổ Văn Văn ra đón anh nói.
"Anh ta còn đang chờ sếp đấy."
"Thật sao?" Cam Nhĩ Toàn cười liếc nhìn về hướng phòng khách, người kia cũng nhìn thấy bóng sáng của anh từ cánh của sổ thủy tinh trong suốt, lập tức bước qua.
"Cam Nhĩ Toàn, tôi có việc muốn nói với cậu." Đôi mắt màu xanh dương nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã để cho mình khổ sở chờ đợi anh ta trong 3 tiếng đồng hồ.
"Vào trong rồi nói."
Ngồi chờ Cam Nhĩ Toàn mấy tiếng đồng hồ, vừa bước đi vào phòng tiếp khách, Cain liền mất kiên nhẫn, ủ rủ, đi thẳng vào vấn đề nói: "Cậu ra giá đi, phải mất bao nhiêu tiền mới đồng ý để Khâm Kỳ có thể rời đi được?"
Cam Nhĩ Toàn bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa phòng khách, mười ngón tay đan nhẹ vào nhau, chậm chạp trả lời, "Tôi biết rõ tiền của tập đoàn Rander còn nhiều hơn số người chết đuối, chỉ là tôi cũng không thiếu tiền, huống chi bây giờ vấn đề cũng không phải tôi muốn không hay không muốn mà Khâm Kỳ có thể rời đi, mà là anh ấy thích công việc ở đây, nên anh ấy mới không muốn đi theo anh không phải như sao?"
Nghe vậy, Cain tức giận vỗ bàn, "Cam Nhĩ Toàn, sự nhẫn nại của tôi có hạn, tốt nhất cậu không nên khiêu khích tôi!" Bản thân mình trong công việc luôn luôn có thể hô mưa gọi gió, nếu không phải vì Khâm Kỳ, anh ta tuyệt đối sẽ không ở đây chờ vậy ta ba tiếng đồng hồ, chịu được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-nha-ho-cam-thich-noi-gion/18961/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.