Sòng của cô ba thường mở chiếu bạc, chỉ cần có tiền để thua là có thể vào chơi thoải mái chính vì vậy mà Tam giáo Cửu lưu (từ chỉ chung các tầng lớp người trong xã hội phong kiến Trung Quốc xưa gồm đạo Nho, Phật, Lão cùng Nho gia, đạo gia, âm dương gia, pháp gia, danh gia, mặc gia, tung hoành gia, tạp gia và nông gia. Sau dùng để chỉ chung người trên giang hồ - ND),hạng người nào vào đây cũng được.
Gã Đầu Sắt Đại Cương lại là kẻ không sợ rắc rối, mà xưa nay cũng chưa hề có ai dám tới đây gây sự. Thế mà người vừa nói xem ra chẳng những là người lạ hoắc mà còn chẳng có chút vẻ gì là con bạc cả. Chàng ta ăn mặc vừa rách rưới vừa bẩn thỉu, cũng không ai thấy chàng ta vào đây lúc nào và bằng cách nào.
Người này trông chẳng ra vẻ gì cả nhưng thái độ thì rất lạnh tanh, nhạt nhẽo bảo:
- Ta không đánh rắm thối đâu mà chỉ là nói đến công đạo thôi!
Đầu Sắt Đại Cương bảo:
- Mày bảo ta "Không ăn được", bằng vào cái gì mà "không ăn được" hử?
Người kia bảo:
- Mày bằng vào đâu mà đòi ăn cả làng?
Đầu Sắt Đại Cương bảo:
- Bằng vào đôi Hầu Vương đây!
Người kia lại bảo:
- Chỉ tiếc là quân bài này vào tay mày lại không gọi là Hầu Vương được!
Đầu Sắt Đại Cương dằn không nổi lửa giận bốc lên, bảo:
- Thế gọi là gì?
Người kia bảo:
- Gọi là đồ lợn Chư Bát Giới trọc đầu, phải giam tất cả bàn!
Đầu Sắt Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-gia-dich-kiem/195412/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.