Người trầm tư, rừng cây yên lặng. Yến Thập Tam lắng nhìn cành cây khô trong tay nàng. 
Mộ Dung Thu Ðịch: 
- Sao ngươi còn không rút kiếm? 
Yến Thập Tam: 
- Kiếm đã nằm trong tay ta, lúc nào cũng có thể rút ra. Ðúng không? 
Mộ Dung Thu Ðịch: 
- Ðây chính là kiếm của ta? 
Yến Thập Tam: 
- Không phải. 
Mộ Dung Thu Ðịch: 
- Nằm trong tay ta đây chính là lợi khí giết người. 
Yến Thập Tam: 
- Ta biết nàng có thể dùng nó giết người nhưng bản thân nó cũng chỉ là cành cây khô thôi. 
Mộ Dung Thu Ðịch: 
- Chỉ cần giết được người, cây khô và thanh kiếm có khác gì? 
Yến Thập Tam: 
- Có. 
Mộ Dung Thu Ðịch: 
- Ngươi nói. 
Yến Thập Tam: 
- Nó có thể giết người nhưng nó chưa từng giết người, thanh kiếm của ta lại khác. 
Hắn nhẹ nhàng vuốt thanh kiếm: 
- Thanh kiếm này đã theo ta mười chín năm, đã có sáu mươi ba người chết dưới thanh kiếm này. 
- Ta biết ngươi đã giết khá nhiều người. 
- Ðây chẳng qua là một thanh kiếm rất bình phàm nhưng nó đã uống máu của sáu mươi ba người, sáu mươi ba kẻ sát thủ vô tình, sáu mươi ba con lợi thủ oan hồn. 
Hắn vẫn đang vuốt ve thanh kiếm của hắn, từ tốn nói tiếp: 
- Hiện tại thanh kiếm này hình như đã có mạng sống khao khát được nếm máu của người khác, khao khát kẻ khác chết dưới mũi kiếm của nó. 
Mộ Dung Thu Ðịch cười lạnh lùng: 
- Nó nói với ngươi? 
- Không có. 
- Cảm giác được những gì? 
- Chỉ cần nó ra khỏi vỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-gia-dich-kiem/195403/chuong-05.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.