Người ấy là một người mù.
Một người đàn bà lưng quay ra cửa, nằm trên giường, dường như đang ngủ, ngủ rất say.
Mộ Dung Thu Hoạch không ở trong phòng này, "chú em" cũng không.
Người hỏng mắt đáng thương và người đàn bà ham ngủ này chẳng lẽ đến đợi Tạ Hiểu Phong ở trong phòng này ư?
Nhưng xưa nay chàng chưa gặp họ bao giờ. Chàng vừa bước vào thì định quay ra nhưng người mù đã gọi giật chàng lại. Hình như phần lớn người hỏng mắt, mắt tuy mù nhưng tai lại rất thính.
Tạ Hiểu Phong ngạc nhiên vô cùng. Chàng không ngờ được người mù lại biết người tới là chàng.
Trên nét mặt tiều tụy của người mù chợt hiện lên vẻ cực kỳ kỳ dị lại hỏi một câu cũng kỳ dị không kém:
- Lẽ nào Tam thiếu gia không nhận ra ta ư?
Tạ Hiểu Phong bảo:
- Làm sao tôi nhận ra ông?
Người mù bảo:
- Nếu chàng nhìn thật kỹ càng đi thì sẽ nhận ra!
Tạ Hiểu Phong nhịn không được bèn dừng lại, nhìn thật tỉ mỉ, thật lâu, rồi bỗng như thấy có một dòng điện lạnh chạy ngược từ gót chân lên.
Quả nhiên chàng đã nhận ra người này.
Người mù đáng thương này rõ ràng là Trúc Diệp Thanh, con người mù mắt nhưng còn độc hơn cả rắn độc Trúc Diệp Thanh!
Trúc Diệp Thanh cười bảo:
- Tôi biết là chàng nhận ra tôi mà! Chắc chàng đã nghĩ ra mắt tôi tại sao lại bị mù rồi chứ?
Nụ cười của gã khiến người ta trông thấy phải thấy lạnh lòng:
- Nhưng mà nàng ta vẫn đại từ đại bi, vẫn còn để lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-gia-dich-kiem/1367584/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.