Bên cạnh lão có một chàng thiếu niên mặc hoa hoét đứng ra cãi lại: 
- Đây đâu phải chỉ là vết thương xoàng! Vị tiên sinh này bị thương rất nặng đến nỗi tận giờ học sinh này cũng chưa được thấy bao giờ! 
"Chú em" trợn mắt nhìn gã bảo: 
- Ngươi là thứ gì? 
Thiếu niên kia bảo: 
- Học sinh không phải là "thứ gì", học sinh là người tên là Giản Truyền Học. 
"Chú em" hỏi: 
- Ngươi là con của Giản Phục Sinh hả? 
Thiếu niên đáp: 
- Dạ phải! 
"Chú em" bảo: 
- Người đã tên là Truyền Học tức là đã được truyền học vấn của lão, chắc về đường học vấn cũng không ít nhỉ! 
Giản Truyền Học bảo: 
- Học sinh tuy tài non học kém nhưng về phương diện y lý khuôn vàng thước ngọc cũng biết được một chút. 
Gã trỏ người đứng sau bảo: 
- Các vị chú bác ở đây cũng toàn là các bậc giỏi giang, những vết thương chúng tôi chữa khỏi người khác nghĩ tất cũng chữa không khỏi đâu! 
"Chú em" nổi giận bảo: 
- Sao ngươi nghĩ người khác chữa tất cũng không khỏi? 
Giản Truyền Học bảo: 
- Vết thương trên mình vị tiên sinh đây tổng cộng năm chỗ, hai chỗ là vết thương cũ, ba chỗ thì mới cách đây vài ngày bị người dùng kiếm sắc đâm thành thương tích. Tuy không phải ở nơi yếu hại nhưng nhát kiếm nào cũng đâm vào rất sâu thành thương tích ở gân cốt nơi cơ khớp! 
Gã thở dài rồi nói tiếp: 
- Người bệnh giá sau khi bị thương được chạy chữa ngay thì có thể còn cứu được. Tiếc thay sau khi bị thương lại phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-gia-dich-kiem/1367574/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.