Chủ quán béo đâu dám nói đi nói lại, khom lưng chào mà đi. Ở bàn khác có người cười khẩy: 
- Thằng ranh con này là nhà giầu mới phất hay là thằng điên chết đói đây? 
"Chú em" làm bộ không nghe thấy chỉ lẩm bẩm: 
- Các món ăn này toàn thứ tôi thích ăn, chỉ tiếc là lúc thường khó có dịp được ăn! 
Tạ Hiểu Phong bảo: 
- Chỉ cần ngươi vui vẻ ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu! 
Ai mà ăn nổi một bàn thức ăn như vậy. Mỗi món "Chú em" nếm một miếng xong thì quẳng đũa bảo: 
- Tôi no rồi! 
Tạ Hiểu Phong bảo: 
- Ngươi ăn đâu có nhiều! 
"Chú em" bảo: 
- Chỉ cần nếm một miếng đủ biết mùi vị, hà tất phải ăn cho lắm! 
Gã thở dài, đập bàn bảo: 
- Thanh toán đây! 
Hạng khách như gã đâu có nhiều. Chủ quán béo đã đứng chực sẵn ở bên, cười giả lả bảo: 
- Tám lạng bạc bàn thức ăn, thêm rượu, cộng mười lạng bốn đồng cân bạc! 
"Chú em" bảo: 
- Cũng không đắt! 
Chủ quán béo bảo: 
- Quán nhỏ chúng tôi buôn bán đã có quy củ, không tính lạm của khách, dù chỉ một phân bạc! 
"Chú em" nhìn Tạ Hiểu Phong bảo: 
- Thêm món tiền thưởng nho nhỏ, ta cho họ mười hai lạng được không? 
Tạ Hiểu Phong đáp: 
- Không nhiều. 
"Chú em" bảo: 
- Ông săn sóc tôi, tôi ăn dĩ nhiên ông trả tiền! 
Tạ Hiểu Phong đáp: 
- Quả không sai! 
"Chú em" bảo: 
- Thế sao ông còn chưa trả đi? 
Tạ Hiểu Phong bảo: 
- Vì ta có lạng bạc nào đâu? 
"Chú em" cười, cười ha hả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-gia-dich-kiem/1367567/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.