Cứ như vậy lòng cô xao xuyến, nhịp tim cô lại đập nhanh không dứt.
Anh tựa như ánh mặt trời ấm áp, sưởi ấm cho cô, trong lòng cô vốn lạnh nhưbăng nhưng anh đã chiếu vào một tia sáng, để cho cô có thể hi vọng giữanhững đau khổ, cảm nhận được sự cưng chiều......
Đấy là hạnh phúc và cô cũng muốn có nó.
Cô còn nhớ rõ, ngày đó cô còn hoài nghi nguyên nhân anh quan tâm đến cônhư vậy là do Tử Bình nhờ cậy, cho nên cô không thể đau khổ, nhưng saukhi suy nghĩ kỹ thì đây là điều không thể.
Không phải là Tử Bìnhkhông thể nhờ anh giúp, mà không phải là bọn họ đang tìm hiểu, cô biếtanh thật sự coi cô là bạn bè cho nên mới quan tâm tới cô như vậy, cốgắng làm cho cô vui vẻ, vì cô giải quyết mọi phiền não.
Coi nhưlà Tử Bình nhờ cậy anh, cô cũng không nên hoài nghi lòng tốt của anh đối với cô, sẽ không ai nguyện ý vì một người xa lạ tốn nhiều thời gian như vậy, cô tin tưởng anh thật sự coi cô là bạn, thật sự muốn giúp cô.
Suy nghĩ như thế, trong lòng cô không khỏi dấy lên cảm xúc áy náy, nếu nhưcó thể thì cô hi vọng có thể nói lời xin lỗi với anh, nhưng liệu còn cócơ hội sao?
Nhìn ánh trăng sáng, cô cầu mong anh có thể hiểu được tâm ý của mình.
Yên lặng nửa ngày, cô lại không khỏi bật cười vì sự ngu đần của mình, nếulàm như thế mà có thể đạt được mục đích thì con người cần gì phải sửdụng ngôn ngữ nữa đây.
Tiếng nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-cuu-vot-co-nang-mo-coi/35869/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.