Một tuần cấm túc cũngtrôi qua, Long Duyệt rốt cuộc cũng có thể tới trường đi học, nhưng vừatới trường lại phải thi cuối kì, may mà cô còn chăm chỉ đọc sách nếukhông sẽ rất thê thảm.
Cô cũng giống như các bạn chăm chú làmbài, cố gắng viết thật nhanh, buổi thi thứ hai kết thúc thì trời cũng đã trưa rồi, sắp đến lúc phải nộp bài thi, vào lúc mười một giờ hai mươiphút thì cô cũng làm xong bài, nộp bài rồi thu dọn đồ, cầm túi đeo lênlưng rồi ra khỏi phòng học, đang muốn tìm một nơi yên tĩnh để học bàichuẩn bị cho môn thi tiếp theo thì một bóng người cao lớn đứng chắntrước cô.
“Tôi thật nghi ngờ ánh mắt của cô để đi đâu, hai lầnrồi cô dường như đều không nhìn thấy tôi.” Thượng Quan Liệt giễu cợtcười một tiếng, anh cao lớn như vậy, việc phát hiện ra cũng không phảilà khó đi.
Lại giọng nói này - Long Duyệt vừa mừng vừa sợ, ngẩng đầu lên, là Thượng Quan Liệt.
“Tam ca.” Nhìn thấy người ngày đêm cô mong ngóng, suýt chút nữa cô không kìm được nước mắt.
“Hắc, tôi chỉ nói cô một câu, cũng không có ý bắt nạt cô.” Thấy hốc mắt côrưng rưng, Thượng Quan Liệt sợ hết hồn, anh sợ nhất là thấy nước mắt của con gái, bởi vì anh sẽ không biết làm gì vào lúc đó, hơn nữa anh cũngkhông phân biệt được đấy là nước mắt thật hay là nước mắt giả.
“Không phải thế, là tôi vui thôi.” Long Duyệt trừng mắt để cho nước mắt biến mất.
“Thì ra là như vậy.” Thượng Quan Liệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây tiếp theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-cuu-vot-co-nang-mo-coi/35866/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.