Chăn màu xanh lục đắp lên người, càng làm sắc mặt của bà thêm tái nhợt, nhưng bà mỉm cười.
Bà nắm chặt tay Long Duyệt, bàn tay bị bệnh tật hành hạ đến gầy yếu nhưng vẫn kiên nghị, có lực hơn nữa còn ấm áp.
Long Duyệt lau đi hơi nước trong mắt, mỉm cười không muốn để mẹ lo lắng, nắm chặt tay mẹ mình.
“Tiểu Duyệt.... ........ Con phải nhớ kỹ, ở bên đó.... ... phải ngoan ngoãnnghe lời, mọi người đều là...... người một nhà, phải.... ... hòa thuận.” Nói xong mấy câu ngắn ngủn đứt quãng này đã khiến mẹ cô tốn rất nhiềusức.
Cô liền vội vàng gật đầu. “Con biết, mẹ, mẹ nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng lãng phí sức lực nói chuyện.”
“Để cho mẹ nói.... ....... nói đi.” Bà biết thời gian của mình không còn nhiều lắm.
“Vâng.” Thanh âm nghẹn ngào, gần như không kìm được nước mắt.
Hít vào một hơi thật sâu, bà dùng chút khí lực còn lại, “Không nên trách ba con, ông ấy cũng là do hoàn cảnh đưa đẩy, hơn nữa mẹ .......có thể gặpông ấy, là chuyện hạnh phúc nhất đời mẹ, cho nên ... ...... con phảingoan ngoãn nghe lời ông ấy nói.... ......., còn có,... ... hiếu thuậnvới ông ấy và ông nội, được không?”
“Vâng, vâng.” Cô không ngừng gật đầu để cho mẹ yên tâm.
“Tiểu Duyệt.” Bà giơ tay lên, muốn sờ vào con gái yêu quý của mình.
Long Duyệt thấy thế vội vàng đến gần mẹ.
“Con là một đứa nhỏ hiểu chuyện, lại nhu thuận, đáng tiếc mẹ.... .... khôngchờ....... con tìm….một người …..tốt.... ... đồng ý với mẹ........mẹ,con phải chăm sóc mình thật tốt, muốn.... ..... một ... .....người thậttốt để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-cuu-vot-co-nang-mo-coi/35858/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.