Tổng cộng lại là cô ra nước ngoài mười ngày, mặc dù là đi theo để chăm sóc ông nội, trên đường đi luôn chú ý chăm lo cho ông nhưng khi ở nước ngoài cô vẫn cảm thấy cô đơn.
Bất đồng ngôn ngữ, bất đồng văn hóa, mặc dù có chút thú vị, nhưng lại càng làm cô nhớ tới quê hương hơn, đặc biệt là nhớ tới anh.
Thật ra thì ở Đài Loan, không phải là ngày nào họ cũng gặp nhau, nhưngkhoảng cách cũng gần hơn rất nhiều, muốn gặp mặt cũng không quá khókhăn, dù không gặp mặt nhưng vẫn có cảm giác người kia ở gần bên cạnh.
Nhưng khi ở nước ngoài, dù có nhớ đến thế nào thì cũng không dễ dàng gặp nhau như vậy, bởi vì chênh lệch về không gian và thời gian tựa như có mộtngọn núi ngăn cách giữa hai người.
Thật may cô chỉ đi ra nướcngoài chơi mười ngày, cũng không phải ở nước ngoài quá lâu, nếu ở lâuthì chắc cô sẽ không có cách nào chịu được.
“Xuống xe đi, chúng ta đi ăn cơm trước đã.” Thượng Quan Liệt đỗ xe xong rồi đi vào nhà hàng, anh đã đặt chỗ trước.
Long Duyệt lặng lẽ đi theo ở sau, anh không dắt tay cô, điều này làm cho côcó chút thất vọng, lâu không gặp mà anh lại lạnh nhạt như vậy, cô cảmthấy có chút ủy khuất, cô buồn buồn nhìn anh.
Cô lắc lắc đầu, cólẽ nguyên nhân là không phải vì cô mà chắc vì anh gặp chuyện gì khôngvui, cô không thể đưa ra kết luật vội vàng như vậy, trước hết cũng nênnghe anh tâm sự một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-cuu-vot-co-nang-mo-coi/3258045/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.