Là chính nàng đã đẩy chàng ra, trái tim lạnh lùng sắt đá hết lần này tới lầnkhác đã dự liệu cảnh tượng này, cho rằng chính mình hoàn toàn có thể hờ hữngtiếp nhận. Nhưng vì sao chàng lại nhắc tới cái chết? Lại là một lần lừa gạt ácý? Hay là một mồi nhử để dụ nàng mắc câu?
Nàng chạy đã mệt, ngồi trên cát biển mềm mại thở dốc từng ngụm lớn. Nước biểntrong suốt dày đặc bao bọc nàng, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới một trận sóngngầm dao động, nàng vội vàng quay đầu, người tới lại là Tả Tử Thần.
Hắn khép sát tay trong tay áo, im lặng cúi đầu đối diện gương mặt nàng, hồilâu sau, mới nói: “Không nên chạy quá xa, quay lại đi. Hẳn là vài ngày nữa hắnsẽ trở về.”
Đàm Xuyên vô lực ngã ngồi trên cát, thì thào: “Huynh biết rõ chàng muốn đi?Đi đâu?”
“Hẳn là tới Cực Bắc tìm kiếm thanh oánh thạch.” Hắn bước tới, kéo nàng dậy,rất nhanh lại buông tay, “Đi thôi, trở về.”
Đàm Xuyên suy sụp đi theo hắn trở lại căn phòng vỏ sò, thấy hắn gầy đi rấtnhiều, sắc mặt càng thêm trắng tới nỗi trông như trong suốt, trong lòng cũngkhông biết có tư vị gì, thấp giọng gọi: “Tử Thần…” Rồi lại không biết phải nóigì.
Hắn quay đầu lại cười cười, trong mắt tuy có chút u buồn, nhưng vẻ mất mát vàđau khổ trước kia đã không còn, trái lại còn lộ ra phong thái thanh đạm của mộttiên gia chân chính, dịu dàng nói: “Đàm Xuyên, sau khi giết quốc sư đừng ôm mãiý muốn báo thù, hãy cùng hắn sống thật hạnh phúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499504/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.