Trong quán rượu thoáng chốc trở nên cực kỳ an tĩnh, không biết qua bao lâu,đột nhiên có người tê tâm liệt phế hét lên một tiếng: “Đầu rơi!” Mọi người bấygiờ mới như bừng tỉnh mộng, vừa lăn vừa bò gào khóc chạy khỏi cửa.
Đình Uyên thở dài cười cười, có chút oán trách: “Nhìn huynh xem, lần nàyphiền toái lớn rồi.”
Hắn lấy từ trong ngực một lá bùa vuông vắn, ném nhẹ về phía cây nến, lá bùacuốn quanh trên ngọn lửa nhỏ, cũng không rơi xuống. Ngay sau đó, bóng tối ập tớibao phủ, bóng tối kia giống như một hình thể di động, lướt ngang qua Hạo Thiênlâu, chỉ trong nháy mắt, dị tượng biến mất, quán rượu vốn đang huyên náo bỗngnhiên trở nên cực kỳ an tĩnh, an tĩnh tới mức quỷ dị.
Sau lưng Đàm Xuyên thấm đẫm mồ hôi lạnh, theo bản năng quay đầu nhìn rangoài, chỉ thấy tất cả mọi người đều duy trì tư thế chạy ra ngoài, ngay đơ tạichỗ chẳng khác nào pho tượng. Nàng không khỏi cảm thấy nghẹn họng, xem ra nàngchẳng những xem thường quốc sư Thiên Nguyên, mà còn đánh giá thấp cả nhị hoàngtử bí hiểm này nữa.
Đình Uyên nhặt khối đầu gỗ lên, đặt lại trên vai thái tử, nhẹ lời: “Ta ghétnhất là mấy thứ thần tiên ma quái này, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Cứ cố địnhbọn họ một lát, chờ quốc sư tới xử lý là ổn thôi.”
Đàm Xuyên len lén chà xát lòng bàn tay vào quần áo, tay nàng đẫm mồ hôi, nàngphát giác chính mình đã gặp phải thử thách gay go nhất từ khi lọt lòng tớinay.
Trước khi tới nói cho cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499496/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.