Đôi tay đã rời khỏi lưng nàng, Tả Tử Thần đứng dậy bước tới bên cửa sổ, lẳnglặng ngắm nhìn cây xanh bên ngoài, qua hồi lâu mới nói: “Muội… đã giết phụ thânta, quốc thù báo xong rồi, từ giờ hãy sống trong an bình, đừng làm loại chuyệnnguy hiểm này nữa.”
Đàm Xuyên chậm rãi buông bàn tay đang xiết chặt góc chăn, trong lòng bàn tayđã ướt sũng một mảnh, bởi vì dùng sức quá mức, khớp xương cũng đau âm ỉ. Nàngnhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Huynh không cần phải quan tâm đến ta, ta khôngmuốn nhận tình của huynh nữa, ta nhận không nổi.”
Tả Tử Thần cười khổ một tiếng: “Sau khi muội rời khỏi núi Hương Thủ, ta đãnhớ ra tất cả, thế là tìm kiếm muội khắp nơi. Trên đường nghe nói phụ thân bịgiết, trong lòng mơ hồ đoán được là muội làm. Nhưng vẫn ôm một phần vạn hi vọng,hi vọng không phải là muội. Ta luẩn quẩn tại Thiên Nguyên quốc hai tháng, rốtcuộc tìm được muội. Chút hi vọng cuối cùng kia của ta cũng…”
“Ta giết Tả tướng, huynh muốn báo thù cho ông ta?”
Nàng cất giọng bình thản hỏi một câu, lại kích động Tả Tử Thần xoay người độtngột, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, sau đó ngay lập tức biến thành trắng bệch.Hắn vươn tay, muốn chạm đến nàng, rồi lại lập tức rụt lại, thanh âm khàn khàn:“… Ta không biết. Ta chỉ hi vọng muội sẽ không làm những chuyện nguy hiểm nhưthế nữa.”
Đàm Xuyên ngồi dậy, cúi người xỏ giầy: “Vậy huynh cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ racâu trả lời rồi lại tới tìm ta.”
“Đàm Xuyên!” Cổ tay bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499480/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.