Hôm đầu tiên Long Vương tới, suýt chút nữa ra về trong ấm ách. Sơn chủ ỷ vàoưu thế chủ nhà, chọc cho Long Vương ức gần chết. Đương nhiên, lão là vì thua kémmà tức giận, hay là vì đố kị mà tức giận, thì không được biết rồi.
Tuy rằng Đàm Xuyên cảm thấy chuyện đấu phú này rất nhàm chán, nhưng người tamột kẻ là sơn chủ một kẻ là Long Vương, chính là thừa tiền để đốt, còn ai dámnói gì.
Đêm đó tiệc rượu qua loa mà tàn, Long Vương sắc mặt quỷ dị xin được cáo luitrước, bọn tạp dịch xung phong nhận việc ở lại dọn dẹp chén đũa, coi như báo đáplại lòng từ bi của sơn chủ. Dọn được một nửa, Thúy Nha nói choáng váng đầu, rờiđi trước. Buổi chiều từ Vạn Bảo các đi ra, sắc mặt cô nàng đã không tốt, trắngbệch dị thường, chống đỡ được tới giờ đã là vô cùng khó khăn.
Đàm Xuyên im lặng nhìn cô nhóc lung la lung lay ra khỏi điện Thông Minh, lúcđi tới ngưỡng cửa, Hồ Thập Cửu đuổi tới nói hai câu với cô nhóc, Thúy Nha rõràng rất vui vẻ, được hắn âu yếm vỗ vỗ đầu, cười như trẻ nhỏ được cho ănkẹo.
Thấy hai người sóng vai đi xa, Đàm Xuyên rốt cuộc bất chấp công việc còn đangdang dở, nhanh chóng buông bát đũa lặng lẽ đuổi theo, thình lình Phó Cửu Vân cảngày nay chẳng thèm để ý tới nàng đột nhiên từ sau gọi một tiếng: “Tiểu XuyênNhi.”
Ngữ điệu này, ái muội muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, khiến mọi người trongđiện đều nhao nhao nhìn về đây.
Nàng cảm thấy da đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499452/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.