Ngày hôm sau Đàm Xuyên tỉnh lại, đã thấy mình được đưa về sân viện của PhóCửu Vân, ngủ trên giường hắn, bản thân hắn chẳng biết đã đi đâu. Đàm Xuyên ômchăn mền ngây ngốc một hồi lâu, có chút thấp thỏm bất an, có chút nghĩ lại màsợ, lại có chút nhẹ nhõm khi sắp được giải thoát, nhưng mà nhiều nhất vẫn là tâmtư rối loạn mà chính nàng cũng không hiểu rõ.
Như vậy không tốt tẹo nào. Nàng giở túi lấy chiếc gương đồng nhỏ trong đó ra,nhìn soi nửa ngày, không thích nữ hài tử do dự hổ thẹn ở trong gương kia, dùngtay véo véo hồi lâu.
Phó Cửu Vân lần này lặn mất tăm hơi, không hề thấy quay lại, lúc Đàm Xuyêngiúp Thanh Thanh các nàng quét dọn hoa đào, nghe nói chuyện mới biết Thanh Thanhcũng không biết dạo gần đây hắn bận rộn chuyện gì, thậm chí sơn chủ còn miễn chohắn khóa học hàng ngày. Khi Thúy Nha tới tìm nàng tán gẫu, khó thấy cô nhóc cólúc than thở nỉ non, tựa như núi Hương Thủ mà không có Phó Cửu Vân, cuộc đờicũng mất hết thú vui rồi. Lâu dần, ngay cả Đàm Xuyên cũng bị cảm hóa, những lúcmột mình làm việc kiểu gì cũng phải ngây ngốc vài lần, giống như không có hắntrêu ghẹo bên cạnh, lại cảm thấy mất đi hứng thú.
Hơn nửa tháng nháy mắt trôi qua, ngày đầu tháng, Bạch Hà Long Vương tới. LongVương tới, đáng lý ra đám tạp dịch phía ngoài bọn họ vốn chỉ phụ trách công tácchuẩn bị phải bị đuổi về bên ngoài, tránh quấy rầy thanh tịnh của các quý nhân.Có điều lần này sơn chủ rất đỗi từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499449/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.